Lâm San ngượng ngùng nâng tay đẩy ngực Hạ Ý Hạo.
"Đừng như vậy mà…"
Hạ Ý Hạo luồn tay ôm lấy eo cô, ấn cô vào trong ngực của mình.
Anh gác cằm lên đỉnh đầu Lâm San, hầu kết trên cổ chuyển động, ánh mắt tràn đầy thâm tình, "San San, anh thích em."
Cánh tay anh ôm rất chặt, giống hệt như tâm trạng lúc này của anh, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Lớn bằng ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Ý Hạo tỏ tình với con gái.
Cả người Lân San cứng đờ…
Sao bạn gái của Hạ Ý Hạo lại là mình rồi?
Sao anh ấy có thể thích mình cơ chứ?
Một lúc lâu sau Lâm San mới hoàn hồn lại.
"Hạ Ý Hạo, anh buông tôi ra trước đã."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Ý Hạo, Lâm San tránh khỏi cái ôm của anh.
Hạ Ý Hạo ngơ ngác nhìn cô, "San San, em không thích anh sao?"
Thích chứ.
Sao có thể không thích được?
Lâm San mỉm cười rồi bình tĩnh mở miệng, "Hạ Ý Hạo, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau."