Ánh mắt mong đợi của Tống Khải Minh mờ đi, giọng nói yếu ớt mang theo vẻ mất mát, "Được rồi!"
Lâm San giật giật khóe môi, "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tống Khải Minh rời đi trong sự tiếc nuối vì không thể ôm được Lâm San.
Lâm San nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đơn mất mát của cậu ta, sau đó quay đầu đi về phía ngược lại.
Thời gian trong khoảnh khắc này như chậm lại, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Bọn họ mỗi người đi mỗi ngả, cũng có thể nói lời tạm biệt với quá khứ.
Tống Khải Minh chiếm giữ toàn bộ thanh xuân của cô ta, mà hôm nay, một câu nói "tạm biệt" nhẹ nhàng đã hoàn toàn chặt đứt những hồi ức có thể coi là đẹp mà cũng có thể là không của trước kia.
Việc Tống Khải Minh rời đi giống như một viên đá nhỏ quăng xuống mặt hồ trong lòng cô ta, làm lòng cô ta nổi lên từng gợn sóng, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.