Bây giờ vừa nhìn thấy Hàn Di Quân là Lâm Chung Tường lại tức giận đến không biết trút vào đâu.
"Hừ!"
Ông ta hừ lạnh rồi quay người đi lên tầng, để lại Hàn Di Quân và Hàn Tuyết đang ngẩn ngơ trong phòng khách.
Không biết đã ngồi dưới đất bao lâu, Hàn Tuyết nhúc nhích cơ thể đã hóa đá, đứng dậy nhìn Hàn Di Quân, "Tiểu Quân, con không sao chứ?"
"Không cần mẹ quan tâm."
Dáng vẻ của cô ta thế này trông giống không sao à?
Hàn Di Quân thầm cười khẩy.
Hàn Tuyết không màng tới thái độ lạnh nhạt của Hàn Di Quân, tốt tính dỗ dành cô ta, "Để mẹ bảo dì giúp việc luộc trứng gà cho con thoa mặt nhé."
Sắc mặt của Hàn Di Quân vốn đã không tốt, giờ lại bị Lâm Chung Tường tát một cái, nửa gương mặt của cô ta sưng lên như đầu heo.
Tay cô ta hoàn toàn không che hết được chỗ bị sưng.
Hàn Di Quân quyết định không che nữa, buông tay xuống bên người, nhìn Hàn Tuyết bằng ánh mắt tức tối.