Tiểu Miêu Miêu có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ nghiêm túc và lòng chiếm hữu trong mắt Hạ Kỳ. Cô không diễn tả được đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều bị một người tên là Hạ Kỳ lấp kín.
Cô vùi đầu vào ngực Hạ Kỳ, đánh yêu vào ngực anh: "Thất cách cách, anh thật bá đạo."
"Đúng vậy!" Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu: "Không bá đạo thì sao có thể giữ em bên cạnh mười tám năm chứ?"
Nếu không bá đạo, có lẽ bây giờ Tiểu Miêu Miêu đã bị con sói khác tha đi rồi.
Dừng một lát, Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu, vòng tay lên cổ Hạ Kỳ, mỉm cười yêu kiều và ngước đôi mắt to xinh đẹp lên nhìn Hạ Kỳ.
"Thất cách cách, em đã nói với anh là em yêu sự bá đạo của anh đến chết mất chưa?"
"Bây giờ nói cũng không muộn."
Trước đó, Hạ Kỳ lo rằng Tiểu Miêu Miêu sẽ có cảm xúc tiêu cực bởi sự quản thúc chặt chẽ của anh.
Bây giờ xem ra…
Ừm, anh cần phải không ngừng cố gắng.