Phía dưới có rất nhiều bình luận quá quắt. Mặc dù Hạ Kỳ vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay để xuôi bên người đã siết thành nắm đấm tự bao giờ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Có thể thấy cơn giận dữ trong lòng Hạ Kỳ đã cuộn trào rồi. Đôi mắt màu mực dần trở nên sâu thẳm, con ngươi màu đen hệt như một vòng xoáy, toát ra mùi nguy hiểm nồng nặc.
Hạ Kỳ đột nhiên đứng phắt dậy. Miêu Kỳ Phong ngồi đối diện đang cúi đầu ăn cơm vì động tác đột ngột của Hạ Kỳ làm cho giật bắn mình. Miếng cơm cứ nằm nguyên trong cổ họng, suýt chút nữa làm cậu ta mắc nghẹn.
"Khụ khụ…" Miêu Kỳ Phong uống hớp nước cho xuôi, thấy Hạ Kỳ nhanh chân đi ra ngoài thì bèn vội vàng gọi với theo: "Cậu đi đâu vậy?"
Hạ Kỳ không dừng bước, nhưng lúc này nếu nhìn kỹ sẽ thấy, bước chân của cậu hơi cứng, còn run run, cứ như cậu đang gồng mình nhẫn nhịn điều gì đó vậy. Giọng nói lành lạnh của cậu có chút khàn khàn, sống lưng thẳng tắp khoác chiếc áo sơ mi trắng, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: "Quán net."