Hạ Kỳ bật cười, không thể phủ nhận lời nói của Hạ Ý Hiên. Đôi khi cậu cũng hoài nghi, cậu có phải là bảo mẫu của Tiểu Miêu Miêu hay không. Hạ Kỳ cúi đầu nhìn Tiểu Miêu Miêu đang ôm bình sữa nằm trong lòng mình, cưng chiều chọc chiếc mũi nhỏ nhắn của cô bé.
Nhóc con hư hỏng, vì em mà ôn ã sắp trở thành bảo mẫu rồi. Em phải mau chóng lớn lên, biết chưa hả?
Tiểu Miêu Miêu dường như cảm nhận được nên nhìn Hạ Kỳ cười ngọt ngào.
Giờ cô bé đã không còn giống hồi chưa mọc răng nữa, bây giờ cười lên, hai bên má sẽ xuất hiện hai hạt gạo trông rất ngọt ngào, dáng vẻ đáng yêu mang lực sát thương vô cùng cao. Hạ Kỳ không kìm được cũng mỉm cười theo.