"Không chịu nổi đôi chút cô quạnh, giữ cho đặng một đời phồn hoa." Tô Tiểu Miêu mỉm cười.
Cố Hạo Đình vốn vừa buồn bực vừa tức giận, nhưng nhìn thấy cô như bây giờ, hắn lại không đành lòng trách mắng.
"Sống rất tốt, nhưng gầy đi nhiều quá, eo chẳng còn chút thịt nào." Cố Hạo Đình đau lòng nói.
"Vì giảm cân mà em phải khổ cực nhiều lắm. Nhưng dù sao cũng gầy được rồi, coi như trời không phụ người có lòng." Cô thản nhiên nói. Những lúc đói, dạ dày sẽ bị đau, nhưng cô vẫn phải cố gắng nhịn.
"Sau này không được giảm thêm nữa. Đợi khi nào quay về, anh sẽ nấu cho em những món ngon. Em thích ăn thịt kho tàu, cánh gà và móng giò." Cố Hạo Đình dịu dàng nói.
Hắn vừa nhắc đến cô đã thấy thèm ăn rồi.
"Đợi sau khi kết hôn nhé. Có lẽ hôn lễ của chúng ta sẽ được nhiều nhân vật lớn trên thế giới chú ý." Tô Tiểu Miêu cầm tay hắn, kéo đi: "Em chuẩn bị một món quà cho anh, không biết anh có thích không?"