"Vì sao lại cho tôi tiền?" Hoắc Vi Vũ hỏi, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng rực.
Cô muốn thì hắn cho, hắn chưa từng nghĩ là vì sao cả. Chỉ cần cô nói một câu thì muốn gì hắn cũng cho. Thậm chí bây giờ hắn có thể vứt hết tất cả để đưa cô đi, sống mai danh ẩn tích, không quan tâm sự đời, không cần bất cứ thứ gì, cũng không gánh vác trách nhiệm nào nữa.
Tư lệnh, quốc gia, Dennis Sophie... hắn không cần bất cứ thứ gì. Hắn chỉ cần một câu nói của cô mà thôi.
"Tiểu Vũ." Cố Hạo Đình gọi một tiếng, ngập ngừng nói: "Tôi và Dennis Sophie..."
"Tôi biết." Hoắc Vi Vũ tiếp lời hắn: "Để cứu những đồng đội bị bắt làm con tin, anh mới phải bất đắc dĩ cưới Dennis Sophie trước. Tôi không trách anh, anh quyết định như thế là đúng. Nhưng cưới cũng cưới rồi, khi đã có kết quả thì quá trình không còn quan trọng nữa, đúng không?"
Cố Hạo Đình siết chặt tay, yết hầu lên xuống, cố gắng kìm nén tâm tình.
"Em cảm thấy tôi làm vậy là đúng đắn sao?" Cố Hạo Đình nghẹn ngào hỏi.