"Anh yêu ai thì trong lòng anh rõ nhất mới phải chứ? Hỏi tôi làm gì?" Hoắc Vi Vũ gắt gỏng.
"Hay lắm." Cố Hạo Đình bật cười, trong đôi mắt đen không còn nhiệt độ mà chỉ có lạnh lùng băng giá.
"Hoắc Vi Vũ, chúng ta kết thúc rồi." Nói xong, Cố Hạo Đình quay người bước đi như gió ra khỏi cổng bệnh viện, chẳng mảy may lưu luyến.
Hoắc Vi Vũ nhìn theo bóng lưng dứt khoát của hắn một hồi rồi cụp mắt xuống, thầm nhủ với chính mình: Hoắc Vi Vũ, mày làm tốt lắm. Đã biết không có kết quả, đã biết mình không phải là duy nhất thì tốt hơn hết là đừng bắt đầu!
Chất lỏng ấm áp trào ra từ lỗ mũi, trời đất bỗng quay cuồng, hai mắt tối sầm lại, Hoắc Vi Vũ hôn mê bất tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại đã là một ngày sau. Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu là không biết Lâm Thừa Ân thế nào rồi.
Cô ngồi bật dậy, thấy Thẩm Mặc Thần và Giang Nam Phong thì hỏi đầy lo lắng: "Anh Hai, Thừa Ân đâu?"
"Nó không sao." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.