Anh vẫn cứ đếm xem mình đã chạy được bao nhiêu vòng từ khi bắt đầu, thế nhưng khi thời gian trôi qua, những con số trong đầu anh cũng dần mờ đi, và trước khi anh nhận ra điều đó, đôi chân của anh đã nặng đến mức không thể nào nâng lên nữa rồi. Tuy nhiên, anh vẫn mạnh mẽ ép buộc kéo chúng lên thông qua sức mạnh ý chí, như thể hy vọng rằng anh có thể xóa một ký ức khỏi tâm trí mình bằng cách đẩy mình vượt qua những giới hạn của bản thân …
Cứ như thế, Lâm Giang tiếp tục chạy và chạy, nhưng cuối cùng anh cũng đạt đến một điểm mà anh không còn lựa chọn nào khác là phải chịu khuất phục trước sự kiệt sức của mình, ngã gục xuống đất.
Cổ họng vô cùng khô khốc và anh cũng đang bị thiếu oxy trầm trọng. Trong một thời gian rất dài anh hổn hển thở, nhưng anh vẫn không thể thở được.
Cả bầu trời vào lúc đó đã bị bóng tối nuốt chửng, và hầu như không có ai trên đường chạy. Hoàn toàn trống rỗng, anh chịu thua cơ thể và nằm vật xuống mặt đất.