Ông quản gia già thở hổn hển: "Ông chủ tới rồi, nói có việc gấp muốn gặp cậu ngay bây giờ."
Đằng Minh trầm ngâm một lát rồi dặn ông quản gia chờ một chút, còn anh thì chui vào trong cabin.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh nhìn anh ta.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh người cô, kéo một góc thảm đắp lên chân cô: "Anh phải ra ngoài xử lý chút chuyện, em chờ anh một lát nhé."
"Đằng Minh." Ánh mắt cô sáng quắc như có lời muốn nói.
Đằng Minh nhìn vào mắt cô: "Ơi?"
Khương Cửu Sênh hơi im lặng rồi sau đó lắc đầu: "Không có gì đâu."
Đằng Minh sẽ không làm hại cô, một điểm này cô có thể chắc chắn, nhưng cô không biết chắc được rằng, sau khi lật bài ngửa liệu anh ta có vẫn làm theo ý mình không, hay còn có thể cứu vãn được.
Dù sao cô cũng không hiểu được anh ta.
Cô không nói gì nữa, Đằng Minh cũng không hỏi tiếp mà đưa tay nắm lấy tay cô.
Cô tránh về phía sau.