"Yên Nhiên, cậu đang chờ ai à?" Khúc Lệ Lệ đột nhiên hỏi.
"Hả, làm gì có." Kỷ Yên Nhiên lơ đễnh trả lời.
"Thế sao cậu cứ nhìn ra phía ngoài cửa thế?" Khúc Lệ Lệ lấy làm khó hiểu.
Khuôn mặt Kỷ Yên Nhiên bỗng ửng hồng, bối rối thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống ăn: "Mình có nhìn ra ngoài cửa đâu chứ?"
"Yên Nhiên, trông cậu lạ lắm đấy." Khúc Lệ Lệ nhìn chằm chằm vào Kỷ Yên Nhiên.
"Đại thần đến kìa!"
Đột nhiên có người hô lên, Khúc Lệ Lệ vội nhìn về phía cửa, phát hiện Hàn Sâm và Trương Dương đang sóng vai đi vào căn tin.
Khúc Lệ Lệ nhìn Kỷ Yên Nhiên với vẻ khó tin: "Yên Nhiên, không phải là cậu đang chờ đại thần xuất hiện đấy chứ? Sao cậu biết đại thần sẽ tới căn tin thế? Tốt nhất là cậu nên khai thật đi!"
"Cậu đừng có nói lung tung, ai mà chờ cậu ta chứ, sao mình biết cậu ta sẽ tới đây chứ."
Kỷ Yên Nhiên uống nước trái cây, cố gắng che giấu sự hoảng loạn của mình.