Tải xuống ứng dụng
67.36% 明朝败家子 / Chapter 1221: 第一千一百九十六章:奇迹

Chương 1221: 第一千一百九十六章:奇迹

弘治皇帝沉默了。

  他想将戴在自己眼睛上的眼镜摘下来。

  跟方继藩这家伙戴一样的眼睛,总让他感觉自己很幼稚。

  不过……似乎……他感受到了一种安全感。

  因为人总难免想要掩饰自己的情绪。

  尤其是弘治皇帝这样的人。

  他哪怕对人严厉,心中自有好恶,却也不愿意暴露自己内心的想法,免得给人增加压力,或许,正是因为有了这份同理之心,所以才格外的控制自己的情绪。

  现在有了墨镜,竟突然之间,有一种别样的感觉,好似,自己的好恶,都掩藏在这墨色之下,给他一种轻松之感。

  挺好的。

  “好了,卿家退下吧,可别弄出什么事才好,凡事,都要有度,知道了吗?”

  方继藩规规矩矩地道:“儿臣一向有分寸的。”

  目送走了方继藩。

  萧敬趁机,碎步进来。

  一抬头,他有点懵逼,皇上呢,皇上呢?

  却见坐在御椅之后的,是两个硕大的黑色镜子,遮住了此人的半边脸,萧敬两腿一麻,啪嗒一下,顺势就跪了下去。

  弘治皇帝抬手,摆弄了一下自己的墨镜,扶正了一些:“萧伴伴,好看吗?”

  “好……好……”萧敬哑口了很久,才发出无奈的声音:“太好看啦。”

  当真?

  弘治皇帝又问身边当值的宦官:“你以为呢?”

  宦官惶恐不安,不敢直视弘治皇帝,道:“陛下,陛下……好看,好看呢,陛下戴什么都好看。”

  弘治皇帝拉下脸:“朕不是问你,朕是否好看,而是这墨镜,好看不好看。”

  “好,好看。”宦官忙是道。

  弘治皇帝吁了口气。

  看来,果真,这东西很适合自己。

  弘治皇帝满意的点点头。

  …………

  数十辆马车,到了西山交易中心,齐刷刷的壮汉,一字排开。

  紧接着,其中一辆马车里,徐徐走下一个人来。

  数十个穿着绫罗绸缎的少年,便提着花篮子,沿途开始洒出花瓣。

  邓健敲着铜锣,哐当一声:“王老爷大驾光临交易中心啦……”

  这么一吼,山河变色。

  有少年郎开了车门,王不仕穿金戴银,戴着墨镜,下了车来。

  带着墨镜,能让自己心里产生安慰。

  王不仕就是这样想的。

  最好全天下的人,都不认识自己。

  可这时,邓健又敲锣,哐当,他扯着喉咙道:“王不仕老爷,大驾来啦!”

  声震瓦砾。

  人们听到了动静,纷纷呼啦啦的出来。

  一个个看着金光闪闪的王不仕,发出了惊呼。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C1221
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập