Dù sao Bạch Hi Cảnh cũng là đệ tử tục gia của chùa Bồ Đề, hơn nữa thời gian anh ở trong chùa còn dài hơn so với Tiểu Tịnh Trần, đương nhiên cũng học được không ít bản lĩnh thực sự. Chẳng qua anh không có bản năng thiên phú giống như dã thú của Tiểu Tịnh Trần, có vài kỹ năng đã nhiều năm không động đến nên khó tránh khỏi những lúc không thuận tay. Anh lần theo dấu vết Tiểu Tịnh Trần để lại và tìm tới đây. Từ xa đã nghe thấy tiếng súng rít bén nhọn, điều này khiến sắc mặt Bạch Hi Cảnh bỗng chốc trắng bệch.
Anh tin chắc rằng bản năng tránh dữ tìm lành của Tiểu Tịnh Trần có thể giúp bé sống rất tốt trong rừng rậm, nhưng những tai nạn này không bao gồm tai nạn do con người gây ra. Tiếng súng này vừa nghe liền biết có vấn đề. Nhớ đến Tô Phóng nửa năm trước đã bị Tiểu Tịnh Trần K.O, sắc mặt Cha Ngốc bỗng tái mét. Đây rốt cuộc là thể chất thu hút tai nạn gì chứ, chạy đến rừng sâu núi thẳm rồi mà còn có thể gặp phải đám này, quả thật thần kỳ!