Tải xuống ứng dụng
12.29% 迷之森林——鸟 / Chapter 118: 彩色的泡泡天空

Chương 118: 彩色的泡泡天空

我从来没有想过青春就这样消逝了,也不会想到青春有结束的那一天,所以在这充满丰富色彩而夸张的元素的世界里,我第一次走到了天空尽头,许多的人来到这里找寻自己想要的东西、想要的气息,可是都还没有找到就宣布时间到了,该离开了,就这样我离开了。

  第一次接触啤酒是在一个酒吧里,那时候才十几岁,和好朋友到酒吧里看书,因为爸爸和酒吧老板很好,所以经常去哪里看书,老板认识我,也经常跟我开玩笑“这位先生,要不要来一杯啤酒”,去的多了,久而久之就成了我们聚合地——时光廊酒吧。

  爸爸下班之余,我放学和同学之余,都会到这个酒吧坐坐,哪怕只是和老板打个招呼或者一出一进,都觉得像是完成了一件日常的任务一样,觉得有了生活的存在。

  “时光廊酒吧”,这几个字被很有艺术气息的文字,写在一个形状很怪的木板上,不过当时并不在意什么文字,只想着这是一个神奇而又不知道的世界,看着别人的样子,也看着自己的样子。

  酒吧老板,是一个中年男子,比我爸爸大六岁,不过因为住得近又经常来到这里,所以就渐渐的熟知了。老板的头发我不知道为什么这么着急掉下去,虽然看着年轻,但是头部中间位置已经没有头发了,像是被挖走的灌木丛,裸露出一些碎石子,如此而已。

  我和硕一放学经常就去酒吧写作业,因为五点多到七点前的时光总是比较安静的,也不是太安静,总有顾客在那里喝着泛着泡沫的啤酒,说着生活里的一些故事,顾客总会一下喝掉一整杯的啤酒,然后看到他的喉结不停的上下蠕动,最后喝完再打一个响亮的满意的饱嗝,别说是他本人自己了,就是我们也知道这个样子一定很爽。

  每当客人走的时候或者老板不注意的时候,我们才会过去轻轻的用手指在杯子里残余的啤酒,然后把手指放在嘴里,苦涩而又甘甜,品不出是什么样子的味道,

  硕:“你说,那些大人为什么爱喝这种苦涩的东西呢,实在太难喝了,走吧,我们还是写作业去吧,一会儿还要一起散步呢”,

  我:“不知道为什么,走吧,我们还是写作业吧!”然后我们趁着老板不注意就又溜了回去,然后很快的写完作业,就跑出了酒吧。


SUY NGHĨ CỦA NGƯỜI SÁNG TẠO

都有只有自己才知道的一面,不轻易展现在他人面前,然后一边流泪又一边快乐着。

next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C118
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập