Thấy Quý Noãn nhìn cái túi, Mặc Bội Lâm vội vàng nắm chặt đồ trong tay hơn, còn giấu tay ra sau lưng.
Quý Noãn bật cười, sau đó nụ cười bên khóe môi lạnh đi, cô đi về phía bà ta: "Cô họ suy nghĩ thật thấu đáo, sợ anh ấy không ăn đồ trong bát kia nên đã bôi thứ hương liệu kích tình này lên người Mặc Giai Tuyết à?"
Ánh mắt Mặc Bội Lâm hốt hoảng: "Cô nói nhăng nói cuội gì đó?"
Quý Noãn này tuổi còn trẻ lại chưa từng tiếp xúc với những người ở chợ đen thì sao cô ta lại biết đến thứ này?
Quý Noãn cong môi: "Có lẽ bà không biết nơi sản xuất những thứ này ở đâu đúng không? Lúc tôi ở Luân Đôn, đối thủ cạnh tranh buôn bán với tôi có một công ty chuyên chế tạo thứ đồ tình thú này. Những thứ này bán rất chạy ở nước ngoài, mấy hiệu thuốc gần quán bar cũng trưng bày công khai. Chỉ có ở trong nước mới phải mua bán qua con đường chợ đen thôi. Bà cho rằng tôi chưa từng thấy hay sao?"