Tải xuống ứng dụng
86.69% 我的喵精小娘子 / Chapter 176: 第一百七十四章 李秀倩的手

Chương 176: 第一百七十四章 李秀倩的手

王管家又说了些感激的话,行完礼拿着请帖出去了。

  王管家拿着请帖一走,老祖宗和苏言宝叽叽咕咕的声音立刻消失了。

  二人松了口气,不约而同地都拿起水杯抿了一口。

  说话说得有点口干舌燥。

  曲宸看着二人的一系列动作和表情,一脸无奈却又包容地笑了笑,也端起茶杯抿了一口。

  薛府,毓秀阁,薛宝珠的院子。

  柳沁带着一个身材瘦长,形容略微有些枯槁的女子进了大厅。

  薛宝珠一见她们二人进来,马上起身迎上去。

  待看清柳沁身后的女子时,薛宝珠的迎上前的步子顿了顿。

  尽管她在极力克制,可脸上还是带了一丝惊讶。

  伸手扶着她在椅子上坐下,“李姐姐,你...你...”

  李秀倩先是向她微微福身行礼问好,这才朝她抿唇一笑。

  笑容里带着些许自嘲,夹杂着一丝悲哀。

  “自从我家遭了难,家里的光景就一落千丈。

  你也知道,我哥哥是个不中用的。

  光靠着父亲那些微薄的俸禄根本不够全家人过活。

  是以我每天不得不帮母亲做些活计,以维持全家的生活。

  平时也不能像以前那样时时精细养着,久而久之,自然就成了现在这幅鬼样子...”

  说着,伸出手抚上了自己的脸。

  薛宝珠看着她那双长着茧子,略显粗糙手,微不可察地皱了皱眉梢。

  再开口时,李秀倩语气里带上了一丝遗憾,一丝无奈,却又充满着羡慕。

  “说起来,我只比薛妹妹你大了一岁。

  可是,你看看现在的我,叫人看着比你大个十来岁还差不多...”

  说完,轻轻叹了一口气。

  薛宝珠看着李秀倩那双比薛府丫鬟还要粗糙的手,内心挣扎了半晌。

  还是伸出自己光滑白嫩的手,覆在了李秀倩干枯发黑的手背上。

  眸子里带着湿润的水汽,“李姐姐...”

  李秀倩微微一笑,笑容里带着安慰,多了些真诚。

  她反手轻轻拍了拍薛宝珠的手背,“薛妹妹,你对我的情谊,我都记在心里了。”

  说着,重重叹了一口气之后,像是要将心中的烦闷统统吐出去一般。

  “自从我家遭难以来,我原先那些亲戚朋友都把我们一家看做瘟神。

  见了我们都恨不得越躲越远才好。

  只有你,还对我一如既往。

  甚至还每月打发人送米粮给我家,化解我家的窘境。

  薛妹妹,我真是...”

  话还没说完,微微湿了眼眶,哽咽着发不出声来。


next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C176
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập