Tải xuống ứng dụng
52.68% 快穿之病弱白莲洗白记 / Chapter 488: 【56】虚无的赞美诗

Chương 488: 【56】虚无的赞美诗

乔斐失宠了。

  庄园里的人都知道,自从常夏,以前被赶走的那个管家回来开始,摇身一变,成了楚怜的情人,那真是荣宠加身,也不知道他给少爷灌了什么迷魂汤。

  而以前楚怜无比溺爱的乔斐,则是被打入了冷宫。

  楚怜别说去看他了,就是提都没提过他。

  这一来一回的,仆妇们便在私底下嚼起了舌根,你一言我一语也不知道怎么就传到了乔斐的耳朵里。

  “唉,他失宠不是早晚的事儿吗?少爷的脾气本来就不好,他还敢拒绝少爷的命令那么多次,也就是他那张脸还能看,不然少爷早就把他丢出去了。”

  “那么说到这个,你看看常管家,和那个乔先生,长得是不是……有那么点点像啊?”

  “你别说,别看脸,乔斐不说话的时候,单纯看那个气质,还真和常管家差不多,都是柔柔弱弱的。”

  “哇,这样的话,感情常管家才是少爷的真爱!乔斐……一个替身罢了,竟然还敢给少爷摆脸色看,现在正主回来了,他当然得靠到一边去了。”

  “哎哟可怜见的,人家那边吃饭都是少爷抱在怀里一口口喂的,生怕出了点岔子,你看你,只能每天睡在地板上,手还伤了……啧。”

  刚开始的时候他们说还怕乔斐听见,到最后竟然乘着给他送饭的时候,盯着他的脸,和那个什么常夏做比较。

  乔斐越听脸色越沉,那双微蓝的黑眸中燃起了深深的怒意。

  他没见过他们所说的常夏,但听到对方和他有那么点相似,又想到了楚怜的确是在街上,看到了他的一个背影,就把他带回了家里。

  这桩桩件件加起来,按照乔斐听到所有信息加一起,意思就是他被玩了。

  楚怜只是他把当成替身。

  所以才能下得了狠手断了他的手。

  不信你听听,人家正主吃饭都要喂,而他却只能像只畜生一样……

  更何况,对于一个画家来说,断了手不只是不能拎东西这么简单。

  这是意味着他以后再也不能拿起画笔,不能再追逐他的梦想了!

  乔斐的眼神越来越暗,似乎能从中窥探到大火来临前的浓烟。

  他想到楚怜对他说的,他不能吸引到他的目光,也算是他的错,一会儿又想到楚怜说的养他一辈子,心中的烦躁越来越深。

  大门关上,屋子里又只剩下了他一个人。

  乔斐低低的笑出了声,低哑的语调仿若索命的恶鬼:“都到了这个地步啊,你怎么能去看别人!你怎么敢的啊!”

  “我要杀了你!!我要剜下你的双眼,将他放到床头,让你日日夜夜都只能看着我!”


next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C488
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập