Tải xuống ứng dụng
50.31% 师父他总是不对劲 / Chapter 162: 第一百六十三章

Chương 162: 第一百六十三章

像是平静的心湖被飘落的桃花撩拨了一下,漾起丝丝粉色的涟漪,耳垂有些发烫,好在被鬓发遮掩。

  真是....太敏感了。

  仅仅只是一句没有丝毫旖旎暧昧的话,便能让他控制不住地在脑海中抽丝剥茧,寻找那一点点的被'喜欢'的证据,最后自得其乐,像个抛弃理智的疯子。

  但他面上还是保持着一片故作从容,坦然牵过她的小手,走上那长长的玉石阶梯。

  他自然舍不得他家小徒儿累到,所以直接一个瞬移术,便越过长长的阶梯,到了仙童所说的宁光殿前。

  隔着一段距离和那恢弘空旷的建筑,褚小桃看见了殿内坐在上位一身青衣,发间挽着一根花苞簪子的男子。

  很奇怪,那簪子的样式非常像是女子的,因为簪头是浅粉色的花苞,有点像是枝头未盛开的桃花,但也许,又有可能是别的花,但不管是什么样的,都与他有着格格不入。

  但他似乎并未觉得,撑着手肘眼睛轻闭,眉眼都是倦怠之色,像是在小憩。

  不可否认,他长的是极其好看的,白玉肌肤,刀削斧凿的五官棱角分明,没有哪一处在拖他美色的后腿,只是比如她师父霁月清风的气质,那张脸,实在是太过冷硬了。

  同样的面如冠玉,但她师父是光泽温润的暖玉,可这位师伯,却更像是冰天雪地里挖出来的寒玉,从骨子里透出来的凉意,颜色暗淡,给人一种沉甸甸又十分压抑的感受。

  瞧着瞧着,便有些心口闷重,浑身打了个寒颤,手心的汗冷却下来。

  她不大想接近这位师伯。

  特别是当那双墨绿色的眸子睁开,向这边看过来的时候,几乎是下一刻,她便不自觉地往师父身后挪了挪,抓着他衣袖的手力道紧了些。

  褚尘之只当她见到生人害怕,而且他这位师兄瞧着是有些冷峻了。

  于是,他用眼神安慰了一下她,再去看从位置上走下来的清暮神君。

  “你倒是难得来这一趟,这便是你收的小徒儿?”瞧着那有些瑟缩地躲在师弟身后,穿着一身桃粉色衣裙的少女,清暮眉头微皱,心下不喜。

  连这点勇气都没有,师弟怎么会收这样的女娃做徒弟?而且,他非常讨厌别人在他面前穿桃粉色的衣衫,师弟没告诉她吗?还是她执意如此,那倒是值得让人深思了。

  任他千思万想,都不会猜到,他这个师弟,心眼多的连他都防,他不喜欢别人穿这个颜色的衣裳,他就故意让自家徒儿穿桃粉色,这样他就更放心了。


next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C162
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập