Tải xuống ứng dụng
41.61% 师父他总是不对劲 / Chapter 134: 第一百三十五章

Chương 134: 第一百三十五章

明明语气平缓低调,却又有着不容忽视的威迫,这便是天界上一任战神,同样也是魔尊名义上的道侣,褚澜瑾。

  是的,名义上,墨凛从不承认,这个人有资格成为主上的夫君,在他看来,一个打着护佑天下苍生,而委身于魔,甚至常年践踏主上真心的男人,哪怕生就一幅好皮囊,是世人尊崇的神祗,也不配跟他的主上在一起。

  如今他好不容易,好不容易才慢慢聚齐了主上的魂魄,马上,主上就可以恢复所有的神智,而且,她并不抵触自己,这是不是就代表着他也有些许可能?

  满怀的期望,不该在现在终止,尝到过幸福的人又怎能轻易舍得下这份眷恋?!

  许是他表现的太过紧绷,额间出现了不少密汗,再加上那比他而言,修为更为高深的,专门针对他的境界压制,被他抱在怀里的红衣少女也察觉到了不对。

  一张还未完全长开,却已经艳丽无边的脸蛋染上几分担忧,小手摸了一把他冰冷的汗珠,温热的手心贴紧他的半边脸庞。

  关切地问着:“阿凛,阿凛,你是不是生病了?脸色好难看。”

  说着,她又扭头看向那距离他们不远处站着的银发仙人,四目相对,在他紧张忐忑的心情下,抓着他手臂的衣料,拉扯一二。

  “阿凛,那个人是谁啊,长的好,好....”

  那一瞬间,墨凛剑眉星目,英挺硬朗的脸上,眼看着又多了几分仓皇失措。

  又是这样吗?哪怕重来一次,失去所有的记忆,遇上这个人,主上还是会一如既往的对他一见倾心吗?

  过往的记忆历历在目,他始终没有忘记,那一日,他的小公主,在弱水河畔,遇见了一位天姿莲华的仙人,从此满心满眼便只剩他一个人的存在。

  [墨凛,那个人好好看啊,本座还从未见过如此好看的仙人。]

  哪句话,他更是一字未忘,所以,哪怕时过境迁,现在还是一样的会爱上吗?

  酸涩,痛楚,苦闷,无力....他渐渐松了手中的禁锢,如果这是她想要的,哪怕再不愿,不想,只要她能够高兴,再放一次手,再放一次手....

  松了一半的力道再次搂紧,像是出自本能般。

  他果然还是办不到。

  不能,不能这么轻易地就让出去。

  怎么可以这么快就轻言放弃!

  在他思忖的时候,他并未看到,回过头来看着他的少女眼底,那一份稍纵即逝的狡黠。

  一双软绵的藕臂缠绕上他的脖颈,凑近他的脸颊,吧唧亲上一口,在他恍惚惊愕,还未回过神来之际,笑靥如花地说道:“好难看啊,果然还是我家阿凛最好看了。”


next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C134
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập