Tải xuống ứng dụng
15.24% 八零神医小媳妇 / Chapter 172: 第174章 可怜天下父母心

Chương 172: 第174章 可怜天下父母心

她叹了一声。

  唉,现在的孩子,还真是太单纯,太简单了。

  她再是拿出了一本,唐喻心的。

  对于这个唐喻心,她到是有些印象的,农村来的小姑娘,性子挺好的,不太爱说话,可是成绩不错,老师对于学习好的孩子,当然都是比那些差的要记的清楚,就比如这个唐喻心,算是一个中规中矩的孩子,学习好,性子好,人也是听话,是老师最喜欢的学生。

  她拿过了唐喻心写的作文,第一眼的感觉,就是这小姑娘的字写的相当的不错,应该是练过毛笔字的,字迹有些特别的味道,胳膊腿的都是写的很好,如果写成毛笔字的话,那一定有些意思。

  不过已经可惜,他们学校里面,不开设毛笔字的课程,所以,她还真的不知道,这些孩子里面到底有没有会写毛笔字的。

  我的父亲。

  恩,相同的题目。

  其实语文老师也没有其它的想法,心里想着,这篇可能也就是同其它的学生写的一样,没的特点的用词,都是千演一律的内容,流水帐,结果当她看到第一句时,她却是坐直了身体,也是有些不可思义。

  我想,如果有一天当我不在了之时,这世上能我为哭的,也就只有一个人,那就是爸爸,都说父爱如山,他为用自己所有的一切,为我撑起了一片无风无雨的天空,有些事情,我并不记得,唯一记得就是,那个老实木纳的男人,每一次在见到我之时,都会露出了憨厚的笑意,他可以为了我徒步走上几个小时,只是因为我的一次小小的感冒发烧,他可以为跪下来求医生,只因为或许还是那一场的小感冒。

  我是爸爸养大的,对于母亲的记忆我很浅薄,我甚至从来都不知道什么叫做母爱,村子里的人都说,志年,你把孩子丢了吧,是个女孩,就算是养大了也不能给你养老送终的。

  可是,爸爸却从来都没有想过丢下我,因为我不是别人,我是他的女儿,他可以不再结婚,他可以不再娶,他其实只是怕,我会成为别人嘴中的小白菜,然后烂根到了黄土地里面。

  虽然家里的穷,可是爸爸却是没有少过我什么,小时候,别人的家的孩子都是吃的面糊,米糊,甚至是大人吃什么,孩子也是吃什么,再是穷的,可能狗吃什么,他们就吃什么。

  可是我不同,我自小就是吃着奶粉长大的,爸爸哪怕自己不吃不喝,哪怕在冷风坐上一天,只是为了地里种出来的菜,可以多卖上几分钱,而这几分钱,或许就是我的一顿的奶粉钱。

  这一世,我因为有这样的父亲,而感觉骄傲

  这一生,我因为有这样的父亲,而感觉自豪。


next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C172
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập