Tải xuống ứng dụng
27.42% 光纪流年之阿雅我等你 / Chapter 144: 第147章 返校2

Chương 144: 第147章 返校2

阿雅反复的读着这一首情诗,久久不曾翻页。

  “你见,或者不见我,我就在那里,不悲不喜。”

  这样简单的句子,仿佛带有一种决绝的勇气。

  我是那样地爱你。

  你不愿意见我,那便不见我吧!

  你见我的时候,才有意义呀!

  阿雅忽然想起了一句女作家曾经说过的:我很想见你,但是,只有当你愿意见我的时候,我们的见面,才有意义。

  你愿意见我,那我当然高兴呀!

  我的心情,不因为你愿意见我,还是不愿意见我,而起伏不定。

  因为,我还是我,我始终是我呀!

  “来我的怀里,或者,让我住进你的心里,默然相爱,寂静欢喜。”

  简单的句子之中,有着深切的情谊。

  来我的怀里,让我们默然相爱,寂静欢喜。这样的爱的互动,让我们彼此之间的爱,更加深厚,更加有意义。

  这样的爱,让我们在茫茫尘世之中,感觉到欣喜,体悟到生命的意义。

  这样的爱,让我们在嘈杂的人流之中,保持清醒,冷静自持,懂得生命的珍贵,懂得相爱的不易。

  这样的爱,让我们彼此,都能感受到生命的力量,可以支持着我们,在遇见人生的高潮时,不过分欣喜,在跌落人生的低谷的时候,不过分悲伤。

  这样的爱,弥足珍贵。

  倘若你不擅于表达,那么,请让我住进你的心里。

  这样,我知道我爱你,我也能够得到你的爱的回应,那么,这爱,便有意义。

  阿雅反复的读着这一篇诗歌,反复的感受着,这字里行间的情谊。

  爱,这般地伟大而珍贵。

  那么,她和程皓然之间的爱情呢?

  好像,也谈不上,这么伟大呀!

  不过是漫溢的欣喜,和朝夕的陪伴。

  这样的,仿佛细水长流一般。

  她忽而就想起了一句歌词来:我愿这日子细水长流,好让你陪我将这风景都看透。

  那么,她和程皓然之间,会一起看尽这世间的风景吗?

  她不知道。

  她知道,她期盼着。

  倘若可以一直走下去的话,那么我们为何不能陪伴彼此呢?

  这山里的雨,这样大!

  还不知道,什么时候,能够返校。

  还有,也不知道,回去之后,自己的东西,是否都是完好的、无损的,没有遭到大雨的破坏的。

  …………

  仿佛有太多的,不确定事情。

  此刻,她却丝毫没有考虑这些不确定的烦恼。

  此刻,读着仓央嘉措的诗歌的她,满脑子里,想着的,全是程皓然。


next chapter
Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C144
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập