ดาวน์โหลดแอป
5.88% Vì chúng ta là một đôi / Chapter 1: chương 3+4
Vì chúng ta là một đôi Vì chúng ta là một đôi original

Vì chúng ta là một đôi

นักเขียน: MaRia1001999

© WebNovel

บท 1: chương 3+4

Thằng Sarawat. Thằng Sarawat. Thằng Sarawattttttttttttt.Từ lúc về đến phòng đến giờ, không một giây nào tôi không gọi tên nó với vẻ căm hận. Phun nước bọt vào mặt rồi bỏ đi một nước, bỏ lại người ngầu lòi như tôi đứng nghệch ra như đền thờ một lúc lâu.Tụi nam chính cười ra vẻ khoái chí, vỗ vai an ủi rằng không sao, chuyện tiếp cận không có gì khó khăn, rồi sẽ có cách giải quyết thôi. Không khó cái đầu tụi mày ấy, thằng trâu. Nghiêm trọng hơn việc bị thằng Green bê đê chúa bám đuôi chính là phải tiếp cận thằng Sarawat này đây.Rồi mới nãy thôi, tập đoàn fanclub của tôi còn dọn hẳn địa bàn hoạt động sang nhóm #team_vợ_Sarawat. Người ta bảo là nhóm kín, tự thêm nhau vào để đăng hình mà đối phương không biết.Đệt...Đây rõ ràng là nhóm ngoại lai mà.Tôi cất công tìm tên họ nó trên Google lâu ơi là lâu, rốt cuộc chả được cái khỉ khô gì ngoài việc nó có tên trong danh sách trúng tuyển vào khoa Khoa học Chính trị và là quán quân guitar classic của Siam Motors Group từ đời nảo đời nao. May là có thằng Ohm thêm tôi vào nhóm để thuận tiện cho việc theo dõi tin tức của thằng Sarawat. Cho dù là thời khóa biểu, nơi ở, sở thích, đám vợ hờ của thằng Sarawat đều truy ra khiến tôi thật sự kinh hãi với trình độ stalker của tụi nó.Ting!Ngồi yên chưa được bao lâu thì đã lại có chuyện. Phát chán với đám con gái nhắn tin đến làm quen. Tiếc là đa phần ngoại hình đều không bắt mắt, không thể ngỏ lời làm bạn gái để lừa thằng Greensnackkiki được. Nói thật thì đến tận giờ tôi vẫn còn ám ảnh với tên Facebook của nó, đến nỗi không thèm chấp nhận yêu cầu kết bạn của n��.Nara ThanathipN'Tine.Dù tôi chỉ mới là sinh viên năm 1, song cũng rất được lòng các chị khóa trên.Tine là người ngầu lòiVâng.Nara ThanathipN'Tine thích con gái hay con trai?Chuối gãy chuối dập! Hỏi cái gì thế, hoang mang hết sức.Tine là người ngầu lòiĐương nhiên là con gái rồi ạ.Nara ThanathipNhẹ nhõm ghê.Tine là người ngầu lòiSao thế ạ?Nara ThanathipThấy em trong nhóm #team_vợ_Sarawat, chị hết hồn.Tine là người ngầu lòiÀ, bạn nó chọc tự thêm em vào đấy ạ.Em cũng đang thắc mắc. Ai là Sarawat thế ạ? 555Nara ThanathipÀ ra vậy. Không muốn em theo đuổi Wat đâu.Tine là người ngầu lòiGiữ kỹ em đấy ạ? Trời...Nara ThanathipKhông có, giữ kỹ Sarawat thôi.Vậy thôi nhé. Yên tâm rồi. Byeeeeeeeee.Tine là người ngầu lòi*gửi sticker* quỳ gối*gửi sticker* giận dữ*gửi sticker* đấm vào tườngHãm! Nhắn chỉ để hỏi nhiêu đó rồi biến luôn. Húi. Lần sau tới nài nỉ tao sẽ chảnh cho mà coi. Nhớ hồi đầu còn bám theo tao tới tận khoa, mua cái này cái nọ, đến nỗi tao nhận mỏi tay luôn. Giờ thì sao? Thấy mục tiêu mới ngon hơn là trở mặt với tao liền. Nhưng mà đừng nghĩ tôi sẽ care. Nhanh chóng đóng cửa sổ chat rồi bấm máy gọi cho thằng Ohm."Mày...Tìm cho bằng được số thằng Sarawat. Vụ này tao sẽ ra cắn chặt không buông!"[Mơ màng cái gì đấy mày? Mở Line gấp.]"Đệt, gì á?"[Hàng nóng. Vậy thôi nhé.]Sau đó thì nó cúp máy. Tôi mở application Line vừa thông báo có tin nhắn của thằng Pope. Làm việc tốt thì phải gọi tên nó sao cho đẹp trai một chút. Hình ảnh xuất hiện trước mắt chỉ là vài con chữ, tuy nhiên đó có lẽ là con đường duy nhất mà tôi có thể dùng để gửi tin nhắn cho đối phương vào lúc này.

��ệtttttttttt. Tao giống như là quay trở về thời MSN lần nữa vậy. Haha.Nhưng có vẻ như đối phương còn cách xa với cụm từ "MSN" nhiều năm ánh sáng nữa. Thế nên tôi đành gửi lời chào hỏi thông qua email để giới thiệu bản thân một cách chính thức.Cảm giác như tao gửi đơn xin việc hay sao đó.

tớiChủ đề: Chào hỏiTao tên Tine, học khoa Luật. Chúng ta từng gặp nhau rồi. Tao có việc muốn nhờ mày giúp một chút nên hẹn mai gặp. Gặp ở đâu cũng được miễn tiện cho mày. Tao sao cũng được.Tôi nghĩ nhiêu đây chắc là đủ rồi. Sau đó liền bấm gửi...10 phút sau, điện thoại thông báo có email gửi đến. Là tin nhắn của thằng Sarawat, nhưng ngay khi tôi bấm vào đọc thì sự thật lại là...

tớiPhiền phức!Giờ muốn đến độ phải gửi mail xin xỏ hả? Ở đâu cũng được? Thế thì đi mà hẹn với chó ấy.Hồooooooooo, lên! Đọc xong liền có cảm giác chết đứng như Từ Hải, nhanh chóng gõ cái thư chửi lại nó một cách hăng máu đến nỗi tay suýt bị chuột rút được dài hơn 7 thước. Thế mà vừa bấm gửi đi thì...Spam!!Vậy rồi tao tốn thời gian gõ lâu ơi là lâu làm gì chứ. Bị nó tống vào mục spam ngay trước mắt luôn, thằng quần. Tim tôi...

Tôi với Pitbull Terrier cũng không khác gì nhau lắm. Cho dù có bị hơn thế này tôi cũng sẽ cắn chặt không buông. Tối qua thằng Sarawat làm tôi cực kỳ cay cú. Chỉ cần nghĩ tới thôi, cơn tức giận đã vọt thẳng lên não đến mức phải ngồi nạp năng lượng với tụi nam chính đây. Số của nó thì chưa lấy được. Facebook thì không chơi, IG cũng không có. Twitter thì chưa tạo. Quan trọng là mail lại bị nó cho vào spam mất. Giờ đường cùng đến mức phải ngồi nghĩ ra kế sách mới."Theo như lời mày kể, tao nghĩ thằng Sarawat ác không phải dạng vừa đâu." Thằng Fong lên tiếng, vừa bĩu môi vừa hấp ha hấp háy mắt."Nó không ác mà là khốn nạn." Tôi nói lên tiếng lòng."Tiếp cận nó lúc này khó lắm. Tao thêm hết tụi mày vào nhóm vợ thằng Sarawat rồi đó. Dù sao cũng phụ nhau thám thính, lỡ đứa nào tốt số mò được số điện thoại của nó rồi chia sẻ thì mày phải tranh thủ liền." Thằng Peuk đ��a ý kiến. Nhưng các bạn hiểu mà đúng không. 4 thằng con trai chính hiệu xuất hiện trong page vợ quỷ quái gì đó, đúng là uổng phí một đời mà."Còn cách nào nhanh hơn không?" Tôi hỏi tiếp.Nếu tụi con gái mò được số, mắc mớ gì tụi nó phải chia sẻ với mày chứ, thằng ngu. Tụi nó tự gọi luôn cho rồi."Vậy để tao lấy thời khóa biểu và lịch hoạt động của trường rồi đem so với nhau. Tin tao đi. Thể nào cũng có dịp nào đó cho mày nói chuyện với nó. Thời gian này mày cứ bám rễ trước cửa khoa đi."Học hành thì không lo, lo đi bám đuôi thằng Sarawat...Tim tôi."Vậy sau khi học xong lớp Tâm lý thì chạy ào qua kiếm nó ở tòa nhà trung tâm đi. Hôm nay nó có một lớp. Buổi chiều học môn chuyên ngành thì gặp nhau ở khoa Luật rồi trở lại tòa nhà trung tâm lần nữa vì nó có lớp tiếng Anh." Tôi thật sự nể thằng Ohm. Nó dò la còn siêu hơn ở trong quần lót của người ta nữa."Tine, mày có hiểu chưa vậy? Không có lơ tơ mơ đấy nhá.""Không có lơ tơ mơ mà. Mày đừng có mà hỏi đi hỏi lại. Làm vậy tao càng mơ hồ hơn.""Ok. Thế tụi tao đi kiếm gì ăn xíu. Mày ăn gì không?""Không."Tôi lắc đầu. Kiếm gì đó ăn vào lúc 8 giờ sáng không phải thói quen của tôi nên đành ngồi chờ dưới tòa nhà khoa. Tụi nam chính là cái máy bào cơm. Ăn là phải có Meble. Trong lúc đợi, tôi lại nghĩ cách tiếp cận thằng Sarawat. +"Tine ơiiiiiiiiiiiii." Ớn thật mà.Tôi lập tức quay đầu về hướng phát ra tiếng động. Nhác thấy bóng thằng bê đê chúa là thằng Green chạy lạch bạch tới từ phía xa xa, tôi liền khởi động động cơ chạy trốn như một con chó. Nhưng có vẻ như muốn chạy cũng khó vì cái thằng chết tiệt này chạy nhanh như một cơn gió. Chớp mắt đã tới được chỗ tôi rồi."Đến làm gì?" Bật chế độ hỏi một cách hậm hực. Cố hết sức gạt tay khỏi sự đeo bám của đối phương.Tay nó dính còn hơn tắc kè bám nữa. Gỡ chỗ này thì nó bám chỗ khác. Rồi xuất hiện lúc nào không xuất hiện, nhằm ngay lúc tụi nam chính đi bào bữa sáng mà say hello. Đợi tụi mày về chắc tao bị bóng đè đủ luôn."Thì đến đợi Tine đó.""Tao không muốn gặp mày. Ra chỗ xa xa ngồi giùm cái.""Bao giờ Tine mới chịu mềm lòng? Mình thích Tine thật mà.""Mềm lòng cái khỉ mốc gì? Đã bảo là không thích mày. Còn cứng đầu cứng cổ mà bám theo.""Nhưng nếu Tine là người yêu mình thì xin cho nhà của chúng ta sẽ là tòa lâu đài, tổ ấm của chúng ta sẽ là cung điện." Ôiiiiiiiii, hết trèo đèo còn bắt tao nhào lộn."Xin gì cũng không cho. Buông tay tao ra được rồi đó." Còn nắm cho được. Giả bộ chọt chọt tay tôi nữa chứ. Nổi hết cả da gà da vịt luôn này. Người khác bắt đầu nhìn ngó nên tôi liền đẩy nó ra lần nữa.Lần đầu gặp nó có nhây thế này đâu nhỉ. Còn tưởng đâu đẹp trai kiểu dòng dõi danh giá. Ai ngờ đâu mẹ nó, 2 chữ "trơ trẽn" dán đầy trên trán. Rồi giờ nó lại bắt đầu rồi đó. Đá chân nữa chứ."Giờ trưa đi ăn cùng nhau nhé. Mình bao.""Không cần làm phiền tao. Tao đi ăn với bạn.""Tine này. Tine có nhìn thấy tấm chân tình trong đôi mắt của mình không?" Tao nhìn thấy toàn lông mi dính trên mắt mày thì có. Này là lông mi giả hay đuôi cá đuối vậy chứ. Dài thấy mẹ."Mày ngưng ảo tưởng sức mạnh đi. Càng đeo bám tao càng ghét mày.""Tine có nhận ra tấm chân tình trong tim mình không?" Nó vẫn không ngưng ảo tưởng. Quan trọng là đối phương sấn tới chụp lấy tay tôi xoa xoa lên đầu ngực của nó. Thằng Green, mày khi dễ tao quá rồi đấy."Buông tay tao ra..." Tao nghiến răng nói một cách nhẫn nhịn."Tine, không. Tine, đừng. Á á. Quỷ sứ à."Thằng mất dạy!! Tự biên tự diễn khiến tôi muốn đạp nó một cái té ghế cho rồi. Nhưng may là tôi vẫn đủ lịch sự để rụt tay về rồi nhanh chóng bỏ chạy."Chiều gặp nhé." Thằng Green vẫy vẫy tay, nét mặt hớn hở, vui như trẩy hội vì thành công cưỡng ép tôi đụng chạm với đầu ngực của nó."Khỏi cần gặp. Tao có hẹn đi ăn cơm rồi." Tôi quay đầu lại nói với người kia, chân vẫn không ngừng bước."Với ai?""Không phải với mày.""Đi ăn với.""Lắm chuyện.""Cảm ơn nha. Vậy lát gặp nha, cục cưng."Dính hơn khớp háng là thằng Green chứ ai. Chèn ơi! Rồi làm sao biết được thằng Sarawat ăn cơm ở đâu chứ. Lỡ đâu thằng Green phi tới cản đường trước thì coi như tôi mất đời trai. Ớn thật mà.Vụ này thằng Tine ngầu lòi phải đích thân chinh chiến vì James Ji, Pope và Mario không có khả năng cứu viện do sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Thế nên là đành cử sứ giả 12 vùng là tôi một mình đi cầu thân. Trông thấy thằng Sarawat ngồi ăn cơm với bạn nó ở cách đó không xa, trong lòng tôi càng thấy phấn khích, nhanh chóng đi tới ngồi xuống bàn bên tay trái của nó rồi ghé tai tập trung nghe ngóng.Húi, thằng khốn này hot không phải dạng vừa đâu. Đồ ăn vặt để đầy trên bàn, gần như không có chỗ để chống tay. Chưa kể tụi năm 1 và các bà chị khóa trên cứ lượn tới lượn lui ở bàn như thể thằng Sarawat là thang máy công cộng. Chỉ có cái người được nhận quà là bộ mặt cứ đăm đăm, ghẹo gan như không biết nóng biết lạnh. Ờ...Phục cái tính thờ ơ với cả thế giới của nó thật luôn. Thôi nào. Bây giờ khó khăn hơn cả việc tống cổ cái thằng xanh lè kia ra khỏi cuộc đời chính là việc lôi kéo thằng Sarawat dính vào số mệnh trong chuyến đi bão táp lần này cơ."Sarawat, chị mua bánh cho này.""Cảm ơn, nhưng em không ăn đồ ngọt.""Sarawat thích ăn gì?""Không thích gì hết.""Không đặc biệt thích cái gì hết hả?""Không thích người khác mua cho."Oáp! Đúng đau lòng chị đẹp luôn. Không ngờ thằng khốn này lại dám nói thẳng như vậy. Không thèm nể mặt vuốt mũi gì luôn. Ai mua gì cho cũng không ăn. Chắc nghĩ mình đẹp trai lắm nên mới vênh váo hết mức như vậy.Một số điều tôi đúc kết được sau 2 ngày bám đuôi thằng Sarawat đó là 1, nó không thèm cái quần gì hết. Nếu không phải là bạn trong nhóm thì nhất quyết không nói chuyện. 2, thằng khốn này khoản đối nhân xử thế cực kỳ kém. Ai mua đồ cho, ai tặng cái gì cho cũng từ chối. 3, liên lạc cực kỳ khó, chỉ có cách gặp trực tiếp thì mới nói chuyện được. Hễ có được số điện thoại thì lập tức là thiên đường. 4, mặc kệ nó có làm bất cứ việc gì đáng ghét đến đâu, fanclub của nó vẫn đi theo, không hề có ý định thay lòng vì bộ mặt chính là yếu tố kết nối.1 phút trôi qua..."Sarawat, mình xin chụp hình chung được không?""Đang ăn.""Không sao, chụp 1 tấm thôi.""Được. Đưa điện thoại đây." Bàn tay dày buông muỗng nĩa xuống đĩa, xoè tay nhận lấy điện thoại của cô gái trước mặt đang run rẩy. Sao có người bảo nó không thích mấy chuyện này cơ mà. Thấy nó service mọi người đấy chứ."Cư���i nhé. 1...2...3."Tách!Chụp xong thì lập tức trả điện thoại lại cho chủ nhân, bản thân thì cắm đầu ăn cơm tiếp làm tụi bạn của nó cười nắc nẻ. Người ta xin chụp hình chung với mày, không phải để ngồi cho mày chụp, thằng trâu.Tôi cười lăn cười bò luôn. Tấm hình thằng Sarawat chụp cho thế nào hả.3 phút trôi qua..."Bạn mình nhờ mình tới hỏi. Sự kiện mở màn hoạt động thứ 7 này, Sarawat sẽ đăng ký câu lạc bộ nào?" Lần này là một cô nàng năm 1. Huy hiệu có hình ice cream, trông rất đáng yêu."Không biết nữa." Giọng nói trầm thấp đáp hững hờ, song tay lại xắn một miếng trứng bỏ vào miệng ăn ngon lành."Tiếc ghê. Vậy cậu có đặc biệt thích gì không? Biết đâu chúng ta lại gặp nhau. >///<" Tự nói tự mắc cỡ. Chẳng biết là bạn nhờ hỏi thật hay bản th��n muốn biết nữa."Thích ấy hả...Thì đá bóng, bắn chim, muay Thai, bắn cung, đấu kiếm. Đại loại vậy."Đệt. Nói vậy luôn. Con gái chắc là dám đá bóng, bắn cung, đánh muay, lặn biển, trồng san hô, massage spa, nấu ăn, trồng rừng gì đó của mày ha. Đúng là tự gây khó dễ cho mình. Khỏi cần hỏi xem tôi chịu đựng được tới bao lâu trong cái game lần này, bởi vì nỗi thất vọng ở ngay trước mắt đây. Mọi người chắc cũng đoán được nội dung.Tôi để cho người ta từ từ giãn ra một lúc, thằng Sarawat cũng có thời gian trò chuyện với bạn nhiều hơn. Đợi đến khi thời cơ chín muồi thì lập tức xông đến."Sarawat, mày no rồi hả?" Bạn của thằng da rám nắng hỏi."No rồi. Tao đi đây. Về phòng gặp.""Đừng có đi đâu để bị tụi con gái bắt mất, kẻo có chuyện lớn đấy. Haha." Ngay khi quan sát thấy thân hình cao cao, gương mặt chán ghét cả thế giới rời đi, tôi liền gấp rút thu dọn đĩa cơm đi theo. Không có định làm gì đâu nhé, chỉ là mang đĩa đi dẹp thôi."Mày, còn nhớ tao không?" Sau khi để đĩa vào xe đẩy, tôi nhanh chóng quay qua bắt chuyện với đối phương. Thằng Sarawat quay ngoắt qua nhìn ngay tức thì. Khốn kiếp. Nhìn như muốn nhai luôn đầu tao."Gì?" Quả là thân thiện."Tao muốn nói chuyện một chút.""Tao không nói chuyện với người lạ." Nói hay quá ha."Hôm qua mới gặp rồi. Không lạ. Nha nha...5 phút thôi.""Phí thời gian.""À, 3 phút thôi cũng được.""Đừng có đi theo nữa! Phiền phức." Nói rồi quay đầu bỏ đi thẳng trước mặt tao luôn. Ô hồ. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bị ai ngó lơ như vậy đâu nha. Th��y nó bỏ trốn, tôi liền chạy theo. Lúc bấy giờ hồn thằng Green như nhập vào người tôi vậy."1 phút thôi cũng được. Cho nói chuyện một chút xíu thôi mà. Có việc cần mày giúp.""..." +"Thằng Sarawat, tao xin 10 giây thôi." Giờ thì cả căn tin ai cũng nhìn. Đa số là con gái. Nếu không phải vì tôi đẹp trai và mặt mũi sáng sủa, áng chừng đã bị lôi đi tát một trận rồi. Hợ!"Nói đi.""Tao muốn mày giúp giả vờ làm...""Hết thời gian. Ngưng đi theo tao được rồi đó." Sau đó nó bỏ đi như thể tôi chỉ là cơn gió thoảng qua rồi tan biến. Thằng quần!Nhưng người như thằng Tine có thể dẹp sĩ diện qua một bên, vội vàng đuổi theo thằng Sarawat rồi với tay giật điện thoại từ túi quần sau của nó một cách trắng trợn. Chựp!"Tính làm gì?" Ôi, nổi điên rồi. Phải làm như vậy mới muốn nói chuyện cơ."Xin số mày để liên lạc." Tôi nói, đoạn giơ điện thoại của đối phương lên quá đầu. Thằng Sarawat đâu chịu đầu hàng, nó giành tới giành lui cho bằng được."Giỡn trò gì đây? Muốn ăn đòn hay sao?""Vậy mày cho tao số đi." Giật điện thoại thì mới sai khiến được chứ. Cơ mà có mật khẩu nên tôi không biết mở làm sao."Mắc cười. Tại sao tao phải cho mày?""Không cho thì không trả. Haha." Do chiều cao của tôi thấp hơn nó một chút nên lúc giơ điện thoại lên cao phải kiễng chân, cộng thêm việc phải tránh né đối phương gây nên sự náo loạn khiến những người khác đều nhìn ngó chúng tôi. Tuy nhiên tôi vẫn không từ bỏ."Có trả hay không?""Mày cho số trước đi.""Chơi kiểu này đúng không? Được..." Dứt lời, thằng Sarawat kéo tay tôi một cách thô bạo. Vì bất ngờ nên tôi liền thả chiếc điện thoại trong tay ra. Và nó đã trở thành thảm kịch khiến tất cả mọi người trong căn tin đều shock.Bụp!Âm thanh của một thứ gì đó nặng rớt xuống đất rồi vỡ tan tành. Đó chính là tình trạng hiện tại của điện thoại thằng Sarawat."Th...thì tao...tao không c...""Mày!" Còn chưa kịp nói hết câu, thân hình cao lớn đã tức đến mức phát hỏa. Quan trọng là nó cúi đầu xuống làm trán của chúng tôi đập phải nhau trước khi đẩy mạnh tôi lui về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã chổng vó. Giờ mà nó không chịu dừng sấn tới, không chừng tao đi lùi tới nhà vệ sinh luôn quá."Thì...tao không cố ý." Tôi nói giọng nhỏ nhẹ, tay đưa lên xoa trán. Mẹ, người đâu mà đầu cứng chết đi được."Giật từ trong túi quần người khác mà gọi là không cố ý à?""Thì chính mày là người đẩy rớt mà.""Còn...""Còn cái gì?""Còn cãi được nữa.""Thì để đó tao chịu trách nhiệm cho. Để tao gọi điện xin tiền mẹ đã." Trong sự rối rắm, tôi rút điện thoại trong túi quần ra rồi gõ tìm tên mẹ."Không cần." Nhưng người đối diện lại làm một việc vô cùng bất lịch sự đó là giành lấy điện thoại của tôi một cách trắng trợn."Hới, cái gì thế?""Lấy làm tin. Lỡ mày chuồn mất thì tao làm thế nào?""Nhiêu đó mày đã sợ? Hèn.""Máy này của mày chắc là dùng để chat với gái nhiều lắm. Nếu tao muốn hại mày thì chỉ cần nhắn tin với những người đó thôi đúng không?""Mẹ nó!!" Chỉ cần nghe đến đây tôi đã chột dạ, vội vàng nhào tới giành lại điện thoại từ tay người cao lớn hơn. Trận chiến này diễn ra ngay giữa căn tin, song với sự xảo trá hơn thường ngày của tôi, tôi đã thành công bấm khóa được chiếc điện thoại đang nằm trong tay thằng Sarawat."Oáiiiiiiii. Lock mất rồi. Haha.""Vậy thì để cho nó lock luôn. Khi nào sửa xong điện thoại của tao thì trao đổi.""Làm sao mà được?""Lắm lời. Phiền phức.""Thằng Sarawat! Ờ, mày nhớ đấy. Nhớ đấy." Tôi chỉ đành hét với theo. Không kịp nữa rồi vì đối phương đã sải bước bỏ đi, tay vẫy vẫy chiếc điện thoại của tôi. Còn lại đó chỉ là những mảnh vỡ của chiếc điện thoại đắt tiền mà tôi phải chịu trách nhiệm mà thôi.Sao rồi mày. Muốn có số của nó lắm mà. Đây này. Có đủ bộ luôn.Mẹ nó, đúng đáng luôn. Xin số nhưng lại rước họa này!!Chuyện điện thoại thằng Sarawat tạm gác sang một bên. Chiến tranh đâu phải ngày một ngày hai là kết thúc. Nếu có cơ hội ta lại chiến đấu tiếp. Còn với ngày hôm nay...Đói.May là chiều hôm đó hội cùng mã số sinh viên của tôi có h���n ăn cơm lần thứ 2 sau khi nhận tiền bối – hậu bối. Sinh viên khoa Luật chúng tôi toàn người đẹp nên kéo nhau đến nhà hàng Nhật Bản gần trường đại học ăn. Tiếc là tụi nam chính không đi cùng vì mắc đi tiệc của mã số tụi nó nên tôi đành lủi thủi một mình ngồi cùng các đàn anh."N'Tine, tới rồi hả?" Đàn chị cùng mã số của tôi là một cô gái nhỏ nhắn, niềng răng, ngoại hình xinh xắn dễ thương, tên là P'Faeng. Lần đầu gặp tôi suýt thì nhào lại ôm rồi giả bộ tán, song vận may không đứng về phía tôi vì chị ấy có bạn trai rồi.Tao khóc đây."Đúng lúc em đang đói luôn chị." Tôi đáp vui vẻ."Cũng chẳng có mấy người. Đợi các anh chị năm 3 và năm 4 đến đã nhé. À, đến kia rồi." Mã số chúng tôi rất là tình thương mến thương. Thành viên thì ít thật nhưng chúng tôi cực kỳ quan tâm săn sóc nhau.Mấy ông chú cùng mã số gọi một vài món ăn. Trong lúc đợi, chúng tôi tám chuyện trên trời dưới bể cho đến khi khách ở bàn đặt chỗ gần đó lục đục kéo đến và gây nên không ít tiếng trầm trồ cho người trong nhà hàng."Kia là N'Sarawat, người đang được nhắc đến dạo gần đây mà đúng không?" P'Faeng khều tôi. Người ngầu lòi như thằng Tine liền không chậm trễ mà quay đầu nhìn người vừa đến.Èooooooo. Thằng Sarawat và 3 đàn anh mặt bặm trợn khác bước vào nhà hàng. Sở dĩ tôi đoán là đàn anh vì những người đó không đeo huy hiệu. Quan trọng là bọn họ làm mọi người điên loạn."Hứiiiiiiii, em nó ngồi gần bàn chúng ta nữa kìa." Đàn chị cùng mã số đập đập cánh tay tôi. Ờm...Chị có chồng rồi đấy.Trong lúc đàn chị cùng mã số của tôi quằn quại trong sung sướng thì thằng Sarawat đã ngồi xuống bàn bên cạnh bàn tôi. Chẳng những vậy còn liếc mắt qua nhìn."Ăn gì gọi nha. Hôm nay đãi nhóm Bạch Hổ nên xả láng chút." Giọng nói trầm thấp vang lên, dù không to lắm nhưng hai tai vẫn nghe rõ. Không biết ai là đàn anh cùng mã số của nó, nhưng người nào cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh.

Cà vạt cũng không thèm tháo."Tùy anh thôi ạ. Em ăn gì cũng được.""Phải vậy chứ. Nhóm giáo dục là không được nhiều chuyện."Úiiiiiii, nhóm giáo dục chính là nhóm của mấy đàn anh giáo dục đó. Tao chịu thua.Cho đến khi đồ ăn đồng loạt được dọn lên bàn. Lần này lông tay dựng đứng như thuyền buồm luôn vì không những bị người ta dòm ngó vì sát một bên bàn thằng Sarawat, tôi còn ngồi gần nó nữa chứ."Đồ ăn lên đủ rồi." Tôi giật mình thở hắt ngay khi đàn anh cùng mã số năm 4 lên tiếng."Vậy...chúng ta ăn thôi." Tôi vừa nói vừa cười giả lả."Ấy ấy, quên nghi thức của chúng ta rồi hả, năm 1?""Ơ, em quên mất. Quên mất. Haha." Tao không quên, tao chỉ giả bộ nói để đổi chủ đề thôi."Vậy thì triển đi."Tôi đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn một lượt những người xung quanh với vẻ ngượng ngập như con gái mới lớn. Lòng thầm trách tại sao lại là hôm nay. Ngày có cả thằng Sarawat và nhóm giáo dục của nó, cộng thêm dàn fanclub núp lùm đang ngó nghiêng từ phía xa xa quanh nhà hàng."Bắt đầu đi, Tine.""O...ok ạ."

"...""Xin chào các anh các chị. Em tên là Tine, freshy năm 1. Là người ngầu ngầu. Thích tỏ vẻ nhí nha...nhí nhố. Làm công cũng được mà làm thụ cũng xong. Hía! Híazzzzzzzzz."Nói còn chưa đủ, mẹ nó còn bắt tao phụ họa theo. Nào là che hạ bộ nào là ngoáy mông kiểu lẳng lơ làm mọi người được một trận cười lăn cười bò. Ngay cả thằng Sarawat cũng lén cười khiến tôi phải trừng mắt nhìn nó với vẻ phẫn nộ. Mau chóng ngồi xuống chấm tôm bóc cua bỏ miệng ăn cho bõ tức.Mẹ nó, tôi đúng muốn độn thổ luôn. Chắc là do tạo nghiệp quá nên giờ đành cúi gằm mặt tránh ánh mắt của mọi người trong bàn. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, đồ ăn đã vơi đi gần hết. Tôi liền tót vào nhà vệ sinh cùng với chiếc điện thoại vừa mượn được của đàn anh cùng mã số rồi bấm gọi cho 1 trong 3 đứa nam chính là thằng Peuk. Dù sao trước khi ra về cũng để cho tao xả 10 phút."Peuk, hôm nay tao gặpppppppppppp." Gặp trực diện tao luôn.[Bị cái khỉ gì đấy?]"Không bị sao cả. Lát tao gọi lại." Tôi vội vàng cúp máy trước khi quay người và đụng phải mặt thằng Sarawat cao to hơn. Nó đi tướng xiêu vẹo rồi đứng tiểu trước bồn."Đến ăn tiệc đãi hả?" Tôi tiến tới, nói vu vơ cho nó nghe."...""Thằng Sarawat.""Đang tiểu. Đừng có làm phiền.""Thằng quần."Sau khi hành sự xong, đối phương quay sang rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. "Có chuyện gì?""Mày ấy, tại sao lại cười tao?""Hồi nào?" Thằng Sarawat bước tới gần khiến hơi thở của tôi trở nên hỗn loạn. Nhưng mắc cái giống gì tôi phải nhường bước về sau chứ. Nếu chịu thoái lui thì coi như thua rồi còn gì. Thế nên người thấp hơn mấy cm là tôi phải chơi trội hơn bằng cách hất mặt lên đối đầu."Thì lúc tao giới thiệu bản thân.""À, "em tên là Tine, là người ngầu ngầu" đó hả?""Thế thì đã sao?""Chả sao cả.""...""Thì đáng yêu thôi."Nói xong liền giơ tay ra xoa đầu tôi rồi bỏ đi.Ew!! Thằng khốn. Tay còn chưa rửa.Tôi về tới phòng cũng khá muộn. Ngay khi vừa cởi giày ra cất vào tủ, tôi đi một mạch tới chiếc điện thoại bàn mà mẹ tôi nằng nặc xin bác chủ nhà gắn đề phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi bấm số điện thoại của mình rồi chờ đối phương nghe máy.[Alo.] "Nghe máy nhanh ghê. Chắc là đau đầu vì không hack được mật khẩu của tao chứ gì." Niềm vui của tôi bây giờ chính là việc được khiêu khích thằng Sarawat.[Tao phải làm ba cái chuyện nhảm nhí đó hả, thằng khỉ?]"Mày mới là thằng khỉ. Tao chỉ gọi để nói là có ai gọi đến thì không được nghe. Mày không có quyền xâm phạm đời tư của tao."[Ok. Cơ mà Chompoo khoa Y tá giọng ngọt ghê.""Thằng quần!" Người này tôi nhớ là có thả chút thính hồi chào đón tân sinh viên nhưng không tiến tới.[Gọi nhiêu đó thôi đúng không?]"Ờ, tao nói trước là đừng có mà nghe điện thoại của người gọi đến cho tao. Nếu không tao sẽ lấy điện thoại mày gọi bậy bạ đó. Không phải mày thích yên tĩnh sao? Nếu muốn hỗn loạn thì cứ thử đi."[Mày dám dọa tao hả?]"Dĩ nhiên. Nếu muốn rước họa vào thân thì cứ thử đi."Tôi vội vàng cúp máy. Cảm giác như được sống lại.Sau đó tôi quay sang mở máy tính lên mạng trò chuyện phiếm với mấy cô nàng như thường lệ. Hôm nào không được chơi cũng thấy chạm đáy sức chịu đựng. Không trả lời tin nhắn nửa ngày thì gần như ngứa ngáy tay chân. Chắc là tôi bị nghiện mạng xã hội cấp độ nặng rồi.Nhưng hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt lại là lượt thông báo hiện lên nhiều hơn mức bình thường. Mọi khi cũng nhiều, song hôm nay lại nhiều hơn một cách bất thường. Tính tò mò khiến tôi lập tức bấm vào xem. Và rồi tôi nhìn thấy...Pang!!Tine là người ngầu lòiNgười gì đâu mà ngon – cảm giác muốn ăn SarawatĐệttttttttttttttttttttttttttt.

Nhiều khi Tine nghĩ... tại sao lúc nào cũng gặp phải nh���ng chuyện surprise thế này. Bấm F5 rồi, logout đăng nhập rồi vào lại rồi. Vẫn như cũ!Thằng Sarawat.Mẹ nó, đồ mặt dày. Mở khóa điện thoại của người ta không chưa đủ, nó còn trút giận tôi bằng cái status trước khi ngủ. Vì không muốn làm lớn chuyện khiến dàn hậu cung của tôi hiểu lầm, tôi liền search tên mình trong danh sách chat để chửi nó.Tine là người ngầu lòi[Thằng Wat. Thằng khốn. Sao biết mật khẩu của tao?]Tôi nhìn dòng tin nhắn đang gõ của đối phương trước khi nó trả lời lại một cách vui vẻ.Thấy mày bấm trước mắt.Hiểu mà đúng không? Thằng Sarawat dùng Facebook của tôi để gõ tin nhắn, mà tôi thì cũng dùng cái Facebook đó để đáp trả. Thế là thành tự hỏi tự trả lời. Cơ mà sự thật có phải thế đâu![Mẹ nó, tận 6 ký tự. Mày nhớ được hả?]123456, thứ mật khẩu ấu trĩ.Móaaaaaaaaaaa, thằng tiểu nhân. Trông mặt mũi cũng sáng sủa mà mồm miệng thì độc không thể tả. Chỉ có thể rủa thầm nó trong lòng, song thứ tôi đáp trả lại còn nhẹ hơn cả không khí. +[Sara-đểu.]Thay vì nhận được câu trả lời, cái tôi nhìn thấy lại chỉ là...Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

*Chú thích tin nhắn từ trên xuống dưới của bạn Tine[Đừng động đến Facebook tao nữa. Đây là lời cảnh báo.][Mày có hiểu không vậy?][Ối, thằng khốn. Tao sắp chịu hết nổi rồi đó.][Đừng có gửi sticker nữa, thằng trâu.][Ờ, tao chịu thua.][Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.]Tao không nên download sticker nhiều như vậy mà. Đệt, thằng Wat xài không chừa cái nào luôn. Chưa kể chúng tôi còn nói chuyện kiểu không hiểu mô tê gì hết trừ việc xóa đi dòng trạng thái kia trước khi tôi lỡ tay đập phá đồ đạc ở bên cạnh vì đang phát điên với hành động gửi toàn sticker của đối phương.Ting!Sau đó chưa đầy 3 phút, thông báo liền gửi đến.Tine là người ngầu lòiGấp! Clip xx chân dài mông to chất lượng cao. Click ngay trước khi bị xóa.Bặppppppppppp, thằng Sarawat. Xem phim sex chưa đủ, nó còn lan truyền virus lên Facebook của tôi. Sau đó tất nhiên là bận bịu rồi. Chẳng biết cái clip nó dẫn đi đâu, vậy nên cái tôi làm được chỉ là click mouse hòng mau chóng xóa đi những hình ảnh không thích hợp kia. Khốn nạn thế nào thì tự hỏi lòng mà xem. Ngay cả người chưa bao giờ bắt chuyện còn hỏi quá trời là Tine bị làm sao thế.Muốn đến cỡ vậy hả?Nhiều người còn nghĩ tôi tưởng tượng tới thằng Wat nên mới nổi cơn ham muốn. Sự thật thì tôi đang nghĩ đến cảnh bẻ tay bẻ chân nó rồi vứt xuống nước một cách hả hê thì đúng hơn. Thằng quần.Ban đầu tôi còn tưởng mình chịu được một chút, sáng mai hãy giải quyết. Nhưng giờ thì chịu hết nổi rồi, vội vội vàng vàng hấp ta hấp tấp bấm số của nó như người bị bỏ bùa. Đợi máy lâu ơi là lâu cũng chưa thấy đối phương nghe máy. Những lúc quan trọng đúng là chọc tức nhau mà, bố đời của thằng Tine.

Gọi lần 1 không nghe, gọi lần 2 không nghe, gọi đến lần 3 thì khỏi nói. Bố đỡ đầu của tôi thật là tốt mà, còn chưa kịp mở miệng tốn nước bọt, tôi đã nhận được lời chào từ tổng đài khiến lệ trào khóe mi.Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được....Hồ...Tắt máy tao nữa chứuuuuuuuuuuuuuuuu.Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết cực kỳ âm u vì 2 mắt tôi mơ màng không tài nào thấy nổi sự tươi sáng. Bởi vì cái gì à? Thì là tại cả đêm tao không ngủ đấy. Đừng nghĩ là do tôi sợ thằng Green xuất hiện trong giấc mơ. Thật ra là do bị ám ảnh gương mặt thằng Sarawat đến nỗi không thiết làm gì cả thì có.Khi ánh mặt trời ló dạng, tôi mau chóng ngóc đầu dậy khỏi gối, tắm rửa sửa soạn, tức tốc đến trường để đập chết tươi thằng Sara-đểu kia. Không có năn nỉ giúp đỡ gì nữa hết. Nói luôn là bây giờ tao đang cực kỳ giận. Giận như người đến tháng vậy đó."Ơ, Nadech. Cho mượn bài tập về nhà chép cái coi.""Mày đó, đùa không lựa lúc gì hết." Tôi đi lại chỗ thằng Peuk rồi thảy túi xách lên bàn, nghiêm mặt nhìn nó."Rồi bị gì mà mặt mũi cau có thế? Bị con gái ông chủ quán cơm đè ra hiếp hả?""Tao gặp chuyện còn tệ hơn thế nữa cơ.""À, tao biết rồi. Mày căng thẳng vụ mày ghiền đến mức đăng status trên Facebook đúng không? Tao hiểu là thằng Sarawat nó ngon, cơ mà mày cũng không cần công khai lộ liễu như thế chứ. Hay là mày fin*?"(*) Phát cuồng vì được ship"Fin cái đầu bùi mày. Mẹ tao nhắn Line chửi còn tốt hơn cái này.""Ơ, thế mày còn đăng status làm gì?""Tao không phải người đăng.""Không phải mày thì ai. Bồ mày hả?""Kệ đi." Tôi chấm dứt đề tài rồi chạy đi mua nước mơ ở quán bác Tim cho thử miễn phí. Trả tiền xong xuôi thì xách ly nước về bàn. Đúng lúc đó thằng Ohm và thằng Fong cũng vừa đến."Thằng Tine, mày đến thì tốt rồi. Hồi nãy đi qua khoa tao gặp thằng Green. Nó kiếm mày quá trời." Thằng Ohm nói với tôi với vẻ mặt thản nhiên của nó, còn tao đây thì hồn bay phách lạc."Rồi mày nói với nó sao?""Tao nói mày chưa đến. Chắc là đang nằm "hẩy" gối trong phòng.""Mất dạy.""Thì cũng tốt mà. Chắc là ba chân bốn cẳng chạy ào xuống nước tự tử rồi. Nghe nói tối qua mày chơi lớn thế kia mà.""Đừng có nhắc." Tôi chỉ có thể nghiến răng nói. Nhìn mặt 3 thằng nam chính một lượt với vẻ bất lực. Đừng có nói này nói nọ mà. Hôm nay lê được tấm thân tàn tới khoa mà không bị để ý đã là chuyện rất khó khăn với tao rồi."Ok, không nhắc.""Thật không?"

"Thật.""Chắc nhé?""Chắc.""Không xạo nhé?""Không xạo.""Thứ chảnh chó.""Chảnh chứ.""Vậy tao đi đây.""Đi đâu đó đa?""Đi đào hố chôn xác tụi mày đó, thằng trâu! Đùa gì cũng nể mặt tao với." Cơ mà tao cũng phụ họa theo nó gần hết bài. Trời ơi!Nhiều lúc ở chung với 3 đứa này cũng vui. Cái gì cũng có chỉ có tương lai và tiền bạc là không. Điều duy nhất nhìn thấy được chính là cuộc đời đại học thảm hại. Cơ mà cũng giúp tôi nguôi ngoai đi phần nào trước khi nỗi lo lắng lại dấy lên vì phải nhanh chóng kiếm cho ra rồi tính sổ chuyện tối qua với tên đầu têu.Và tôi chắc chắn một điều rằng bây giờ thằng Sarawat đang yên vị ở khoa Khoa học Chính trị rồi."Tụi mày chép bài tập về nhà trước đi. Nộp cho tao luôn." Tôi đứng dậy, cầm ly nước và túi đeo lên làm bộ chuẩn bị đi."Thế mày đi đâu?""Đi tìm thằng Wat." Tôi thật thà đáp."Ái chà!! Tiếng gọi con tim hả mày?" Thằng Fong chọc ngoáy với giọng ngả ngớn, hơn nữa còn nháy mắt làm tôi chỉ muốn lao tới song phi giữa 2 chân."Không phải tiếng gọi con tim đâu mà là chân tao đang ngứa ngáy đây này.""Mày tính đi đạp nó?""Không! Tao sẽ đạp tụi mày nếu còn chưa chịu ngưng nhiều chuyện. Muốn không?""Cứ tự nhiên đi bạn hiền. Giữ chân mày lại mà đi tập tễnh đi."Tôi giậm chân thình thịch ra khỏi tòa nhà khoa Luật, hướng thẳng tới tòa nhà khoa Khoa học Chính trị cách đó không xa lắm. Vừa bước chân vào tòa nhà, mọi con mắt đã đổ dồn về phía tôi như thể tôi phạm phải tội nghiêm trọng. Đàn anh, hoặc thậm chí các bạn cùng khóa đều quay ngoắt lại bật chế độ radar thăm dò.Chết tiệt, xui xẻo rồi. Hình như tao vô lộn chỗ.Người như thằng Tine chưa bao giờ làm gì sai trái đâu nhé. Ăn trộm đồ ăn trong đền thờ còn chưa từng. Tại sao phải tự rước họa vào thân thế này. Nhưng mà cũng chỉ biết căng thẳng vậy thôi. Thật ra có lẽ do kiếp trước tôi tạo nghiệp quá, đi tọc mạch chuyện nhà người khác khiến cuộc sống của họ khốn đốn nên kiếp này mới phải đền tội bằng việc bị người ta dòm ngó.Đi ngang qua bàn đá cẩm thạch chưa được mấy bước, tôi đã nhìn thấy kẻ gây chuyện ngồi một mình cách đó không tới 20m. Thế là tôi không chần chừ hướng thẳng tới chỗ nó."Tại sao không nghe điện thoại của tao?" Vừa đến đã khai chiến liền. Thằng Sarawat rời mắt khỏi cuốn truyện tranh One Piece trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi với cặp mắt hững hờ."Thì mày kêu tao không được nghe máy của ai nên là tao không nghe.""Khốn kiếp. Ý tao là người khác, không phải tao.""Lúc đó mày đâu có nói vậy.""Mày cố tình chọc tức tao đúng không? Rồi tắt máy trốn tao làm gì?""Phiền phức."Tôi ấy hả, đúng muốn đạp xương búa, xương đe, xương bàn đạp trong tai nó thật luôn."Trả điện thoại cho tao được rồi đó." Không nhiều lời, tôi vội xòe tay ra trước mặt để đòi lại tự do mạng xã hội từ đối phương."Thế điện thoại tao sửa xong chưa?" Người đối diện hỏi ngược lại với vẻ bỡn cợt."Thì chừng nào sửa xong tao đem trả cho.""Chừng nào sửa xong thì đem tới trao đổi." Sao lại lạnh lùng cứng nhắc quá vậy. Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa gặp ai mà nói chuyện phải nhẫn nhịn như thế này. Nhưng nó đã không chịu trả thì tôi đành phải sử dụng tuyệt chiêu khiến các cô gái sẵn sàng quỳ rạp dưới chân. Đó chính là tài hùng biện."Chà...Khoan hẵng mê mẩn tao chứ. Mới dùng điện thoại tao 1 ngày mà đã không muốn trả lại rồi hả?""Hồi nhỏ không có ai dạy mày à?""Dạy cái gì?""Con nít con nôi đừng có mơ mộng, lớn lên coi chừng sẽ giống như vầy.""Giống vầy là như thế nào? Mày ăn nói đàng hoàng coi.""Thì giống mày đó. Tránh xa tao ra. Phiền phức.""1 câu phiền phức, 2 câu cũng phiền phức. Hỏi thật nha. Tao mua rồi vứt câu này được không?""Mày không có bản lĩnh mua đâu. Lời nói của tao là vàng là ngọc." Ố hổ, đẹp trai quá ta ơi. Đẹp kiểu gì mà chết trâu chết bò hết trơn này, cha nội trái tim vàng kim, cha nội mở miệng ra hoa ra ngọc. Thúi."Đứng đó trề môi với tao lâu nữa không? Người ta đang đọc truyện tranh." Có thời cơ là chọc tao ngay. Từ dự định ban đầu là đến sạc cho nó một trận, giờ lại trở thành tôi mới là người bị đối xử lạnh lùng."Hứa với tao là mày sẽ không động vào điện thoại của tao nữa.""Nếu mày không gọi tới ghẹo gan, ai mà thèm động.""Ok. Hứa với tao rồi đấy nhé." Mới đầu còn nổi giận đùng đùng, thế mà chớp mắt một cái đã hết rồi. Giờ đổi thành ngồi xuống chung bàn với nó rồi mở lời nói chuyện khác một cách tự nhiên."Nickname của mày là Wat đúng không?""Bạn bè hay gọi vậy nhưng thật ra không phải." Giọng nói trầm thấp đáp lại gần như tức thì dù mắt nó vẫn không hề rơi trên người tôi một xíu nào.Mày nên tự hào đi vì tao chưa cười mị hoặc thế này với con trai bao giờ đâu. Mày là người đầu tiên. Thế mà thằng trâu này lại coi Luffy 1 cuốn 45 baht quan trọng hơn tao."Vậy nickname của mày là gì?" Tôi tiếp tục gặng hỏi."Không có." "Hả!""Thì không có thôi.""Mày không có nickname hả?""Ừm.""Bố mẹ mày nghĩ gì không biết. Đẻ con ra mà không đặt nickname cho*."(*) Tên trên giấy tờ của người Thái rất dài, vậy nên họ thường sử dụng nickname để gọi nhau trong giao tiếp hằng ngày."Thì nghĩ là chỉ cần tên thật thôi. Hỏi lạ lùng."Tôi đúng muốn hỏi lại là nó làm sao mà lớn lên được luôn. Vậy không lẽ lúc giới thiệu bản thân nó sẽ nói là xin chào, tôi tên Sarawat, không có nickname vì bố mẹ không đặt cho, như vậy ấy hả. Điên mất rồi. Ý tôi nói gia đình nó đấy. Phong cách Indie ở đâu không biết. Tao đúng khó hiểu luôn. Cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ thấy."Có anh chị em không?""Tọc mạch cái gì?""Muốn biết mà.""Có 2 đứa em.""Tên gì thế? Để mốt làm quen.""Em tao chắc không muốn làm quen với người như mày đâu.""Sao mày biết? Hay là cũng không có nickname? Đừng nói là nhà mày gọi nhau bằng tên thật hết nhé." Tôi nhìn gương mặt chán đời của người bên cạnh, suýt nữa không nhịn được cười. Mấy chuyện bà tám tọc mạch này nói luôn, đẳng cấp Oscar đấy nhé."1 đứa tên Pukong*, đứa còn lại tên Pumuat**." Cuối cùng cũng chịu nói.(*) đại úy(**) trung úyFYI: Sarawat = thanh tra, cả nhà 3 anh em tên gọi theo cấp bậc từ cao đến thấp của cảnh sát."Mấy đứa em mày cũng có nickname mà.""Lúc đó bố mẹ tao mới nghĩ ra là phải có nickname."Mệt não mệt tim ghê. Tôi biết thằng Sarawat thừa hưởng cái tính ghẹo gan của ai rồi. Đúng là được cả nhà. Vụ này căng rồi đây vì tôi đang giả vờ thân thiết với thằng khốn gì nữa không biết."Tao tên Tine nha.""Ai mà thèm biết.""Ờ, tự tao bao đồng muốn nói thôi.""Cũng biết thân biết phận đấy."Chúng tôi im lặng một hồi lâu. Nói thật thì nếu nhìn thằng Sarawat theo hướng tích cực, mặt mũi nó cũng...đẹp trai xài được. Đây là lý do khiến tôi và cả 3 đứa nam chính cho nó vào vòng tuyển chọn cuối cùng, mặc kệ thằng con trai cao tồng ngồng này có hoàn toàn trái ngược với hình mẫu trong mộng của tôi đi chăng nữa."Nhìn mặt tao làm gì?" Tôi giật bắn người, vội vàng lảng tránh ánh mắt sang chỗ khác rồi giơ tay gãi đầu một cách bất lực."Kh...không có.""Tao đẹp trai thì cứ nói.""Mẹ nó, tự luyến thấy mẹ. Thật ra tao chỉ muốn mày giúp đóng giả thôi. Hiện tại có người đang theo đuổi tao." Nói tới nói lui cũng chưa vào được vấn đề chính."Người ta không đẹp nên mày không thích?""Là con trai." Thằng Sarawat đơ ra một lúc trước khi đảo mắt như thể đang suy nghĩ gì đó. Đừng nha mày...Tao không phải loại phi giới tính đâu như mày đang nghĩ đâu. Một lúc sau nó đáp bằng tông giọng monotone như bình thường."Thế thì sao? Được người khác để ý không phải là tốt sao?""Vậy tao hỏi một chút. Mày được nhiều ngư���i để ý, sao không thích lại đi?""Bộ tao phải để ý ai đó sao? Tao đâu có muốn người khác vào quấy nhiễu cuộc sống của tao. Đúng phiền phức luôn.""Thì đó. Câu trả lời của mày chính là cảm xúc hiện giờ của tao.""...""Nhưng tin tao đi. Rồi sẽ có ngày mày muốn ai đó đến quẫy nhiễu cuộc sống của mày thôi.""Thì có một người rồi đấy.""Đâu nào?""Ngồi ngay đây này, cái thằng quấy nhiễu cuộc sống của người khác."Tôi bị bàn tay dày vò đầu thật mạnh trước khi thu dọn đồ đạc bỏ đi mất, để lại nỗi thắc mắc là tao đã làm gì sai hả ta. Hay là tao gây phiền nhiễu quá rồi.Ngày hội mở màn hoạt động cũng đến. Tôi chen chúc vào dòng người tấp nập của sinh viên năm 1 kéo nhau đến chật kín cả hội trường. Bởi lẽ hôm nay chúng tôi phải đăng ký câu lạc bộ để học cho đủ giờ trước khi tốt nghiệp. Mà bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ học gì vì thằng Green cứ bám chặt tôi như đỉa đói.Trốn được nó là phúc đức lắm rồi. Thế mà xui xẻo làm sao, thằng Peuk và thằng Fong chết dí ở câu lạc bộ y học cổ truyền với bộ môn massage chân. Thằng Ohm thì vào câu lạc bộ cover dance để địa hàng mấy đứa con gái, bỏ tôi đứng ú ớ không biết đăng ký vào đâu. Cho đến khi quay qua bắt gặp câu lạc bộ bóng bàn, niềm hi vọng lại vụt lên lần nữa."Anh ơi.""Đủ người rồi em!" Còn chưa kịp hỏi đã cắt đứt tương lai của tao rồi hả.Thế là tôi đành đi lại chỗ bảng tên câu lạc bộ chật kín người. Zone đó có số lượng người xếp hàng dài nhất. Quan trọng là tôi còn nhìn thấy bọn khoa Kỹ thuật ngồi chơi guitar trên cái sân khấu bé bé nên mới biết booth này là của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế. Cũng chẳng biết nhận bao nhiêu người và bao giờ đủ thành viên nên đành thử vận may vậy."Cậu ơi." Tôi khều vai người đứng trước vì không muốn phí thời gian đứng xếp hàng trong trường hợp đã nhận đủ người."Ừa." Cô nàng mũm mĩm đứng trước mặt ngẩng đầu lên nhìn tôi."Câu lạc bộ này nhận bao nhiêu người thế?""Hồi đầu nhận 50. Nhưng bây giờ người đăng ký đông quá nên đàn anh sẽ lọc lại lần nữa." "Năm nào cũng đông thế này hả?" Lần này tôi không hỏi mà chỉ lẩm bẩm với chính mình thì bỗng nhiên một đàn chị trong bộ đồ đồng phục kỹ thuật bước tới."Mọi năm không đến cỡ này đâu. Chỉ là có một em năm 1 tham gia nên các cô gái mới lũ lượt kéo tới.""Ai vậy ạ?""Sarawat."Đệttttttttttttttttt. Thảo nào. Xếp hàng tới kiếp sau cũng chưa biết có trúng tuyển không nữa. Mà thôi kệ. Cứ viết tên vào để qua mắt thằng Green cái đã. Mẹ nó, dạo này mất tăm mất tích ở đâu không biết, nhưng tin tôi đi, một lát nữa thôi nó sẽ xà nẹo tới ăn tươi nuốt sống tôi cho mà coi.Mọi người lần lượt điền tên vào tờ đăng ký tham gia câu lạc bộ rồi được phát 1 tờ giấy A4. Trong này sẽ có chỗ để viết tên, khoa cùng với lý do muốn học âm nhạc quốc tế.Thật sự thì tao đâu có muốn học. Chẳng qua là tao trốn thằng Green nên phải bám víu thằng Sarawat thôi. Ai mà nghĩ mọi thứ sẽ khó khăn như vậy chứ. Guitar thì không biết chơi. Trống, bass thì lại càng không. Chẳng biết chơi cái kh�� mốc gì hết. Tuy nhiên vẫn ráng viết ra lý do để người ta thương tình.Rốt cuộc cũng đến giờ phút mà dân tình năm 1 trông ngóng khi đàn anh da ngăm, cao to bước lên cái sân khấu bé bé rồi thông báo kết quả trúng tuyển qua chiếc micro bằng chất giọng ồm ồm."Câu lạc bộ âm nhạc quốc tế năm nay nhận được sự quan tâm nồng nhiệt từ các em. Bọn anh cũng rất vui và sẵn lòng đón tiếp các em tham gia câu lạc bộ. Tuy nhiên vì số lượng người dạy và nhạc cụ có hạn nên bọn anh đành phải giới hạn số thành viên."Hỏi sơ qua thì nghe đâu năm ngoái ngồi cả ngày cũng chưa đủ 50 người. Câu lạc bộ có cả trăm. Năm nay lại vượt quá sự kì vọng. Người đến đăng ký đông đến nỗi phiếu đăng ký gần như không còn tờ nào luôn."Anh không chỉ chọn những người đã từng chơi nhạc cụ, nh��ng ai chưa có căn bản nhưng thật sự có đam mê anh vẫn nhận nhé. Thế nên các em có tên sau đây sẽ là thành viên của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế chúng ta. Người đầu tiên, Jirachot, khoa Kỹ thuật. Người thứ 2..."Rồi đàn anh đọc tên từng người."Người thứ 24, Sarawat, khoa Khoa học Chính trị.""Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiii." Ngay khi tên của thằng Sarawat vừa được đọc lên, tất cả người dự tuyển đang chờ đợi bên cạnh đều đồng loạt đứng dậy làm tôi giật cả mình...Đây là đăng ký tham gia câu lạc bộ hay đợi công bố xổ số vậy. Nhưng là vậy đó, nếu không có thằng Sarawat, mọi thứ sẽ mất đi ý nghĩa. Thân ai nấy lo liền."Người thứ 49, Ganyarat, khoa Quản lý. Và người thứ 50..."Teepakorn. Teepakorn. Teepakorn.Y chang chờ đợi vào vòng trong của Miss Universe vậy. Tôi ngồi bệt xu���ng đất chỉ để đợi nghe kết quả của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế."Bussaba đến từ khoa Khoa học Xã hội."Hới...Thế là hết cơ hội, đành ngồi cứng họng với đám con gái xinh xắn đáng yêu còn lại. Thật tình mà nói thì có lẽ tôi nên ngưng bám đuôi thằng Sarawat được rồi vì việc kiếm người khác để thích hoặc giết người diệt khẩu thằng Green luôn trông có vẻ dễ ăn hơn. Vậy nên tôi quyết định sẽ đi tìm câu lạc bộ mới bất chấp nguy cơ đụng phải thằng Green cao thế nào đi chăng nữa. Thế nhưng bàn tay của ai đó đã giữ tôi lại."Thằng Sara-đểu." Tôi lập tức gọi tên người đối diện."Sao hả? Giận đàn anh không chọn mày vào câu lạc bộ à?""Ờ. Cứ chọc ngoáy tao nữa đi. Thật ra tao cũng không muốn cái ba cái nhạc nhẽo gì đó đâu. Câu lạc bộ nấu đ�� ăn Issan có vẻ thú vị hơn nhiều." Cho dù tôi chẳng biết nấu món gì đi nữa."Vậy thì đi đi.""Ờ, đang tính đi đây. Giữ tao lại làm gì?""Đệt...Được mỗi cái mặt đẹp, đầu óc thì đúng rỗng tuếch." Ơ hay! Chửi tao nữa chứ."Vâng, bố đời thông minh hết phần thiên hạ, ông thần Bạch Hổ siêu hung dữ chết tiệt." Châm chích nhau được một lát, tôi bị tên cao to lôi xềnh xệch đi vòng ra phía sau sân khấu, nơi có đàn anh khoá trên và chủ tịch câu lạc bộ đang đứng đó."Ơ, có gì hả Wat?" Đối phương hỏi với vẻ ngạc nhiên."Bạn em muốn vào câu lạc bộ ạ." Cái thằng bên cạnh nói. Hồi nãy tao còn nói là không muốn cơ mà, sao giờ lại thành đi cửa sau thế này."Đủ người mất rồi.""Muốn anh xem xét thử xem ạ.""Vậy N'...Tine khoa Luật." Chủ tịch câu lạc bộ hết nhìn tôi lại nhìn bảng tên trước khi khoanh tay đặt câu hỏi một cách bất thình lình."Muốn chơi cái gì?""Guitar ạ.""Thế có biết chơi guitar không?""Không biết ạ.""Từng chạm qua chord guitar chưa?""Chưa từng ạ.""Biết C major không?""Không ạ.""E minor?""Không biết ạ.""F310."Tôi lắc đầu."Takamine?""Là cái gì ạ?""Biết được những hãng guitar nào?""Không biết ạ.""Em...Anh hỏi thật. Em biết được cái gì?""Em ấy ạ?" Vừa nói vừa chỉ tay vào người mình trước khi nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt đầy mơ hồ."...""Em biết thằng Sarawat ạ. Và vì thằng Sarawat nên em mới muốn chơi guitar."Bầu không khí trong bữa học đầu tiên của câu lạc bộ âm nhạc quốc tế phải nói là khá huyên náo vì đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa các thành viên năm 1 với tất cả đàn anh đàn chị. Và vì là đàn em nên chúng tôi được xếp ngồi tập trung vào một góc phòng.Một số người do có dự định ngay từ đầu là sẽ chơi gì luôn rồi nên đã chuẩn bị nhạc cụ đầy đủ. Đặc biệt là người nhận được sự quan tâm lớn nhất mà có lẽ không cần đoán xem đó là ai nữa. Thì chính là th��ng Sarawat, người thương của tụi con gái chứ ai. Mới bữa đầu mà nó đã vác cây guitar classic mắc tiền đến câu lạc bộ để kêu gọi rating* rồi.(*) ý nói thu hút sự chú ý và nổi tiếng"Các em, đầu tiên anh muốn tất cả mọi người chia nhóm xem ai muốn

chơi nhạc cụ gì. Bắt đầu từ guitar nhé. Cảm phiền dời qua bên trái ngồi. Ai muốn chơi trống thì đi về phía sau phòng. Bass thì bên tay phải nha..." Tiếp theo đó chủ tịch câu lạc bộ đứng ra điều động cho đến khi chúng tôi chia thành nhóm xong xuôi.Có xáo trộn một chút cũng là tại cái tụi muốn học guitar này. Chả biết muốn học thật hay đi theo thằng Sarawat nữa. Cơ mà tôi khẳng định đa số đều là vế sau, trong đó bao gồm cả... tao."Các em sau khi đã chia nhóm rồi thì đi theo staff đến phòng khác nhé. Không được tách nhóm đâu." Ngồi chưa được bao lâu thì tao đã phải đứng dậy lần nữa. Lần này tôi bước vào căn phòng tập có diện tích lớn hơn bình thường. Có thể nhét hơn 10 người vào cũng được. Chúng tôi ngồi đợi một lúc lâu. Trong lúc đó, mọi người dần dà làm quen. Mà tôi thì ngồi gần cái thằng hot boy trong mộng của chị em trong trường, thế nên chúng tôi cũng phải chuyện trò chút ít."Tay đẹp thế." Người chơi guitar đa phần tay đều bị chai, đâu có như thằng bên cạnh. Tay nó không hề bị giống vậy."Ai mà giống mày chứ? Tay như nổi mẩn.""Khốn nạn. Tao khen mày mà. Nói tốt cho mà còn chọc tao nữa.""Tao nói sự thật thôi. Chứ mày định bảo tao nói dối là tay mày đẹp hay sao hả, cái thằng chuyên quấy nhiễu?""Đừng có gọi tao như vậy nữa.""Chuyên quấy nhiễu.""Th��ng Sarawat.""Chuyên quấy nhiễu.""Thằng quần.""Chuyên quấy nhiễu.""Ối! Thằng khốn.""Chuyên quấy nhiễu."

"Ơ kìa, 2 người đang cãi nhau đó, đứng dậy đi." Đệttttttttt. Xui rồi, thằng trâu. Chỉ tại mày làm tao phải đi lên phía trước một cách không tình nguyện dù cho có thằng chuyên phá hoại này đi cùng đi chăng nữa."Thấy khúc khích 2 người với nhau. Đến đây nào. Hãy trở thành những người cuối cùng của hoạt động tình thương mến thương để tình yêu thương lan tỏa đến các bạn đi vậy. Nhìn thấy cục kẹo này không?""Thấy ạ./Thấy ạ." Tao nhớ mà. Đây là kẹo mint ball 2 cục 1 baht thơm ngon. Nhưng thế thì có liên quan gì với hoạt động tình thương mến thương hả, đàn anh."Mấy em gái không cần. Bạn trai ngồi đầu tiên cầm lấy đi."Tôi nhìn đàn anh thân hình ngoại cỡ trước mặt không chớp mắt. Thấy đối phương chìa cục kẹo nhỏ nhỏ cho bạn cùng năm khác mà tôi lạnh toát."Bóc vỏ đi.""B...bóc xong rồi anh.""Ngậm vào miệng đi." T...tao biết rồi, trước khi cái sự khốn nạn gì đó sắp diễn ra trong cuộc đời tao tiếp theo đó."Ngưuuuuuuuu." Tụi con gái thi nhau la hét ầm ĩ . Cũng may là bọn họ chỉ bắt mỗi con trai chơi. Nhưng có biết là xui xẻo sắp rơi lên đầu tao không hả. Đừng mà, đàn anh đáng kính. Em rất yêu các anh. Em biết là các anh sẽ không dùng phương thức này trong hoạt động tình thương mến thương của câu lạc bộ chúng ta đâu."Chuyền tiếp cho bạn trai kế bên bằng miệng đi." Chỉ nghe thôi tao đã thần hồn nát thần tính, suýt nữa là nôn thốc nôn tháo rồi. Song chân vẫn c��n trụ vững nhìn đám bạn trước mặt chuyền cục kẹo bé xíu cho nhau bằng miệng.Hồooooooooooo, quên mất....Tôi là người cuối cùng mà."Ơ, mau nhận đi chứ. Thế mới thân thiết với nhau nhanh được." Mẹ nó, build quá ha.Mấy đứa yếu bóng vía lập tức sợ hãi, chuẩn bị xếp hàng đợi ói. Mãi cho đến lượt tôi phải nhận cục kẹo đã tan gần hết, chỉ còn lại mảnh nhỏ xíu xiu bằng đầu lưỡi. Nhưng đúng vào giây phút ấy, dường như định mệnh đã đứng về phía tôi khi người bạn đối diện lỡ làm cục kẹo mint ball rớt xuống đất vì với không tới.Yeah!!!! Tao thoát rồiiiiiiiii.Muốn lao tới ôm thằng Sarawat thật chặt, song giọng nói trầm thấp của đàn anh đã ngăn tôi lại trước. "Rớt mất rồi. Còn lại 2 người.""...""Không sao, cục mới. N'Tine khoa Luật há miệng ra nào."Đệttttttttttttttt. Đứa nào tâm thần bất ổn nghĩ ra cái trò này vậy. Thế nhưng tao cũng chẳng thể nào chống lại áp lực khủng khiếp từ bọn đàn anh tâm địa chó má kia. Hắn nhét vào miệng tôi một lúc 3 cục kẹo trước khi lùi về sau quay đầu ra hiệu cho thằng Sarawat lúc này đang làm mặt chán chường như phê thuốc cách đó không xa."Íiiiiiiiiiiiiiiiiii." Mấy đứa con gái hét ầm lên khi tôi bị đẩy tới chỗ thân hình cao cao trước khi giọng nói trầm ấm khẽ lên tiếng."Dùng răng cắn đi." Thằng khốn. Hẳn 3 cục trong miệng tao lận. Kêu tao cắn cục nào trước đây. Trả lời đi!!"Hưuuuuuuuu." +"Đẩy nó ra. Sao còn để tao phải nói.""Ông àm ược ông?" (Không làm được không?)"Đừng có nuốt xuống. Nếu không đàn anh lại trêu mày nữa bây giờ." Tôi thật muốn khóc quá đi. Mẹ nó, không control được gì nữa hết ngoài việc để cho 2 bàn tay dày của thằng Sarawat giữ lấy khuôn mặt của tôi, sau đó áp đầu mũi đến gần khiến tôi tự động nín thở."Oáiiiiiiiiiiiiiiiii, Sarawat với Tine. Không đượcccccccccc." Đội cổ động thi nhau giãy nãy, uốn éo như giun đất. Tôi không còn biết phải làm thế nào nữa, chỉ biết nhắm mắt để mặc cho môi đối phương tiếp xúc với môi tôi trong khoảnh khắc rồi rời đi, để lại tôi đứng chảy nước mắt trước khi ngã thành một đống bũn nhũn.Thụp!!"Hới, em."3 cục kẹo vẫn còn nằm trong miệng tao, chưa kể cục thứ 4 mà thằng Sarawat vừa chuyền vào catalogue của tao nữa. Thật sự muốn hỏi lại nó. Mày giúp tao hồi nào chứ, thằng Sarawattttttttttttt.Mẹ nó, lúc nào cũng trêu tao. Tao là đồ chơi của mày đấy hả, thằng trâuuuuuu...Tim tôi.


next chapter
Load failed, please RETRY

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C1
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ