Hạ Lăng dặn dò người giúp việc: "Chăm sóc cô Tô cho tốt."
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "chăm sóc", người giúp việc hiểu ẩn ý trong câu nói của cô nên theo dõi Tô Đường rất chặt, chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của cô ta khiến Tô Đường không thể làm bất kỳ động tác nhỏ nào.
Tô Đường cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.
Hạ Lăng đi theo ông cụ tới phòng nghỉ phía sau phòng khách, bất mãn nói: "Ông ạ, đây là chuyện giữa phụ nữ với nhau, cháu không muốn ông nhúng tay vào." Lời lẽ của cô rất thẳng thắn, mặc dù đã cố gắng để mình nhỏ nhẹ uyển chuyển hơn nhưng vẫn không hề khách sáo.
Ông cụ Lệ nhìn cô: "Dù có nói thế nào thì Tô Đường vẫn là mẹ ruột của Tiểu Duệ, giữa mẹ con nào có thù oán sâu đậm được? Nếu cô ta đã biết sai rồi, chứng bệnh rối loạn lưỡng cực cũng không tái phát nữa thì không bằng cứ để cô ta gặp Tiểu Duệ, sớm hòa giải với thằng bé."
Hạ Lăng không muốn thằng bé bị làm hư nên hừ nhẹ rồi nói: "Cháu không đồng ý."