Gió trên bờ biển mang theo vị đắng chát.
Bùi Tử Hành nhìn cô rất lâu rồi nói: "Em hãy sống thật tốt, không cần quan tâm tới anh. Lúc nào không sống nổi với Lệ Lôi nữa thì quay lại tìm anh."
Cô nghe rõ ý trong lời nói của hắn, người đàn ông này vẫn không chịu buông tay nhưng hắn cũng hứa không đến quấy rầy cuộc sống yên bình của cô. Trong lòng cô đau như bị đánh, thấp giọng nói: "Bùi Tử Hành, anh cần gì phải như vậy?"
Hắn cười khẽ, nụ cười tan vào trong gió biển, xa xôi và dễ vỡ: "Đã qua biển lớn thì sợ gì sông nước. Tiểu Lăng, anh từng có em rồi thì sao còn có thể yêu người khác được nữa?" Hắn nói. Từ lần đầu tiên gặp, nhìn thấy cô, kết quả đã được định trước, cô là cánh bướm của hắn, là ánh sáng của hắn, là tất cả khát vọng và nhiệt tình trong cuộc sống của hắn.