Bùi Tử Hành...
Cái tên này luôn quanh quẩn trong lòng Hạ Lăng. Cô tự nhủ: "Một lần cuối cùng. Một lần cuối cùng. Qua đêm nay, kể từ đây cả hai không còn gặp gỡ." Cô tìm được hộp y tế, quay lại bên cạnh hắn.
Cô ngồi xổm xuống, lấy cồn sát trùng và băng gạc, bôi thuốc cho hắn.
Cô thấm cồn lên miếng bông rồi bôi lên miệng vết thương của hắn. Rõ ràng phải rất đau nhưng hắn lại không rên một tiếng. Bôi thuốc xong, hắn mới đè thấp giọng hỏi: "Nếu không phải em giết người, tại sao lúc đó em phải nhận?"
Hạ Lăng cụp mắt thu dọn từng món cho vào hộp y tế: "Vì tôi ngu. Cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Tôi không nên ỷ vào sự cưng chiều của anh mà coi trời bằng vung, không nên cho rằng anh thực sự yêu tôi."
Hắn như bị sét đánh, đau khổ đến mức như muốn chết đi.
Cô thu dọn hộp y tế xong liền đứng dậy: "Đi thôi, đi xe của tôi về. Dì Chu lớn tuổi rồi, đừng để bà ấy lo lắng."
Bùi Tử Hành cúi đầu: "Anh yêu em."