Lệ Lôi đưa một tay lên kéo nhẹ, cô đã ngã ngồi trên người anh.
Cô không nao núng muốn đứng lên, anh lại dùng một tay khác giữ eo của cô lại: "Đừng lộn xộn."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút quyến rũ và rất dịu dàng.
Cô bất giác ngừng giãy giụa tựa như bị mê hoặc, chỉ biết ngây ngẩn nhìn anh. Ánh mắt của anh thật là đẹp, đôi mắt sâu thẳm ấy có màu mực mê ly, tựa như đầm nước sâu không thấy đáy. Mũi của anh cũng rất cao và thẳng, kết hợp với đôi môi mỏng, tựa như pho tượng hoàn hảo nhất trên thế giới này...
Cô thấy trái tim mình đập loạn lên, sau đó cũng ném chuyện cầu hôn gì đó lên chín tầng mây.