Hạ Lăng cảm thấy mình đã mơ một giấc rất dài, trong đó có tiếng đánh nhau, ánh đèn tán loạn, sương mù không giới hạn, còn có cảác ma đáng sợ cầm bình thuốc màu xanh lục đậm… Cô liều mạng bỏ chạy, cũng không biết đã chạy bao lâu thì chân bị vướng ngã, từ vách đá rơi xuống dưới, rơi vào bóng tối sâu thẳm…
Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông.
Nhìn vẻ quan tâm ẩn sâu trong mắt anh, ý thức của cô dần dần trở lại.
Đây làđâu? Cô muốn hỏi, nhưng lại không thể phát ra tiếng được, nên liền bắt đầu sợ hãi.
Lệ Lôi dịu giọng vỗ về: "Tiểu Lăng, đừng nóng vội, bác sĩđã kiểm tra cổ họng của em rồi, có hy vọng hồi phục. Tin anh đi, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em."
Cô nhìn anh với vẻ không dám chắc, thật sao?
Dường như nhìn ra sự ngờ vực của cô, anh nở nụ cười đầy ấm áp: "Thật mà, anh bảo đảm."
Trái tim cô thoáng yên ổn trở lại.