Hạ Lăng rất bất ngờ: "Không ngờ nhìn ông ta chưa già mà sức khỏe đã yếu thế rồi."
Lâm Úc Nam nhìn trời trợn tròn mắt: "Có cô mới yếu ấy, không đoán được kế sách của người ta à? Trúng gió gì chứ, nếu trúng gió thật thì bọn họ chẳng cuống lên mà chạy chữa ấy, sao tin tức có thể truyền đi nhanh thế được."
Hạ Lăng ngẩn ngơ: "Ông ta gài bẫy tôi à?" Lúc này cô mới kịp hiểu ra, là vì cứu con gái nên ông Cố mới đưa ra kế sách này, cố gắng lợi dụng sự đồng tình của công chúng để bôi nhọ danh tiếng cô, bởi như vậy công chúng sẽ đứng về phía nhà họ Cố, tiếp sau đó sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra của cảnh sát và kết quả xét xử của tòa án.
Lâm Úc Nam nói: "Cũng may là không ngốc quá."
Hạ Lăng cắn răng: "Tôi đã nói rồi, giết người thì đền mạng, dù bọn họ dùng kế sách gì thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Cố Lâm." Cô yên lặng một lúc: "Đêm dài lắm mộng, chuyện này phải tốc chiến tốc thắng."
Lâm Úc Nam: "Tôi cũng phải cố gắng tốc chiến tốc thắng."