Thiệu Huy hơi khó xử: "Con không thể nói…"
Bác đã dặn dò cậu từ trước, cậu không thể nói ra tất cả danh tính, chỉ có thể để mẹ tự mình đoán ra thôi.
Hạ Lăng nghiến răng, cho dù cô có ngốc đi nữa cũng nhận ra chuyện này không thích hợp. Nào có trùng hợp như vậy? Con ruột của cô lạc nhau nhiều năm, ấy mà lại xuất hiện ở đúng phóc ngay khu nhà cô? Còn để cô trùng hợp phát hiện trên đường đi tản bộ và nhặt nó về nhà?
Nếu người "bỏ rơi" thằng bé là bác…
Lúc này, Lệ Lôi cũng phản ứng lại: "Hạ Mặc Ngôn? Là ngài quốc sư cố ý trả con về ư?"
Hai người lớn cùng lúc quay đầu và nhìn bé Thiệu Huy trên giường bệnh.
Cậu bé Thiệu Huy vươn bàn tay mũm mĩm ngắn ngủn bịt hai mắt lại, thân hình bé nhỏ uốn éo, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi: "Đừng hỏi con, con chẳng biết gì hết, chẳng biết gì hết đâu…"
Điệu bộ của cậu bé đã chứng thực suy đoán của hai người lớn.
Hạ Lăng đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lệ Lôi giữ chặt cô: "Em đi đâu?"