Hạ Lăng lấy chiếc khăn choàng cổ.
Cảm xúc rất mềm mại, từng chút một lan tràn trong tim.
Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, tan tan hợp hợp nhiều năm đến thế, đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, thế nhưng đúng là cô vẫn chưa từng tự tay mang khăn quàng cổ cho anh. Cô hơi nhón chân, cẩn thận quấn cái khăn mềm mại kia quanh cổ anh. Một vòng, lại một vòng.
Anh cúi đầu nhìn cô. Hai người kề nhau gần đến vậy, hơi thở quấn lấy nhau.
Anh có thể nhìn thấy lông mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm của cô, mềm mại như lông vũ, còn có gương mặt xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, rất muốn ôm cô vào lòng.
Cô không biết suy nghĩ trong lòng anh, vô cùng chuyên chú choàng khăn choàng cổ cho anh, giống như trong quảng cáo đã làm mẫu, dùng len cashmere xinh đẹp, ấm áp che khuất nửa gương mặt anh. Khăn choàng cổ dán lên vết thương trên hai gò má. Ngón tay cô từng chút một chỉnh viền khăn, bàn tay di chuyển đến đó thì hơi dừng một lát, lơ đãng chạm vào.