Hạ Lăng về đến nhà, tiếp tục công việc thu âm bài hát, chạy show, chăm sóc con trai.
Thời gian trôi qua, bình thản không gợn sóng. Thỉnh thoảng Thiệu Huy sẽ hỏi cô: "Chị, chị nói xem bao giờ chú Lệ mới bảo dì Tô dọn ra ngoài? Em rất nhớ Nhị Mao, nhớ cả cơm chú Lệ nấu nữa, hu hu hu."
Hạ Lăng hơi cụp mắt, che giấu cảm xúc.
"Tùy anh ấy thôi." Cô nói: "Đuổi hay không cũng không có gì quan trọng."
Dù nói thế nhưng Thiệu Huy vẫn nghe ra được sự chờ mong và căng thẳng trong giọng nói của cô. Thằng bé rất lo lắng, ngày nào cũng trông mong anh. Ba ngốc, ba ngốc, mẹ đã cho ba cơ hội rồi, ba nhất định phải nắm bắt lấy nó.
Có lẽ trời xanh đã nghe được tiếng lòng của cậu.