Bước chân của Hạ Lăng hơi khựng lại, mấy người quản lý, vệ sĩ, trợ lý bên cạnh cô cũng dừng lại.
Người đàn ông kia như có cảm giác, anh quay đầu nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm chuyển hướng rồi nhanh chóng chuyển đến phía cô: "Tiểu Lăng." Giọng anh hơi khàn.
Hạ lăng cũng không muốn đối diện với anh.
Cô cúi đầu, nghiêng người đi, vội vàng muốn đi lướt qua người anh, nhưng bị anh tóm lấy cánh tay.
"Anh làm gì thế?!" Cô trừng mắt nhìn anh.
Lệ Lôi nói: "Chúng ta cần nói chuyện."
"Chúng ta không còn gì để nói." Cô cố nén lại những lời tức giận. Những gì nên nói, đã nói xong từ 4 năm trước rồi. Khi đó anh đã không biết quý trọng cô, vậy bây giờ dựa vào đâu để cô tha thứ cho anh?
Vuột mất, chung quy là đã vuột mất rồi.
Vệ sĩ bên cạnh cô bước lên phía trước, một trái một phải kéo Lệ Lôi đi: "Anh này, xin anh không động tay động chân với cô Diệp." Kéo mấy lần liền, nhưng làm thế nào cũng không tách ra được.