Lãnh Huy không nhanh không chậm nói: "Ván bài rất đơn giản, ai thua sẽ quỳ xuống hát bài chinh phục."
"Phì..." Lục Đào đang uống nước, nghe vậy phun toàn bộ nước khoáng lên người: "Khụ khụ, cậu nói cái gì? Khụ khụ khụ khụ..." Anh ta nghẹn cả thở.
Lãnh Huy nhìn anh ta như nhìn thằng ngốc.
Lục Đào sớm quen với gương mặt lạnh lùng của đồng đội nhưng vẫn khiếp sợ, khó khăn lắm mới thở được: "Cậu nói con nhóc thối tha Diệp Tinh Lăng kia muốn chúng ta quỳ xuống trước mặt cô ta hát bài chinh phục?" Trời ạ, cái quỷ gì vậy. Nếu thật sự là như vậy, có thể vứt quách thể diện đi rồi!
Lãnh Huy: "Cậu tự cho rằng bản thân sẽ thua sao?"
Lục Đào: "Tôi... khụ khụ khụ! Lãnh Huy, không phải tôi nói cậu đâu, cậu cảm thấy chúng ta thắng được sao? Là Diệp Tinh Lăng đấy! Tiểu Thiên hậu có giọng cá heo! Cô ấy nổi tiếng là tà đạo trên sân khấu? Thắng được á? Cậu đang chọc cười tôi à?"
Mặt Lãnh Huy không cảm xúc: "Nói cho cậu nghe một tin tốt."