Đàm Anh ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ lớn, xử lýđống tài liệu chồng chất như núi.
Thấy Hạ Lăng tiến vào, anh ta cũng không ngẩng đầu lên: "An ninh ở những phòng kia có thể tránh được Bùi Tử Hành sao?"
Lúc này Hạ Lăng mới hiểu được vì sao anh ta không đồng ý những phòng kia. Thì ra vấn đề không ở những căn phòng đó, mà là do người đàn ông mà cô chọc phải. Mấy hôm nay, cô vẫn không dám nghĩ tới người đàn ông kia, tự dối lòng chỉ cần cô chui vào trong chiếc vỏ nhỏ của mình thì có thể làm như anh ta chưa từng xuất hiện. Nhưng trên thực tế, quên anh ta thật khó...
Ngay cả lúc nhắm mắt hát bài "Đầu ngón tay thủy tinh", trong đầu cô cũng toàn hình ảnh của anh ta.
"Đầu ngón tay thủy tinh lướt qua dòng nước lạnh."
"Là ai đang hát trong màn đêm tịch mịch."
"Nói không nên lời, những vết thương cấm kỵ…"