Bên trại trẻ mồ côi nói: "Không phải chuyện tiền bạc."
Bọn họ nói với Hạ Lăng, kể từ khi cô dạy bọn trẻ hát, bọn trẻ liền rất hâm mộ cô, cứ mong ngóng có thể gặp lại cô, nghe cô hát: "Ngày mai quỹ từ thiện Thiên Nghệ cần đưa một số vật tư đến trại trẻ mồ hôi, hay là cô Diệp cũng đi cùng đi?"
"Ngày mai?" Hạ Lăng trầm ngâm một lúc.
Cô vốn định dành ngày mai cho việc ngủ để làm đẹp, điều chỉnh lại trạng thái, rồi ngày kia sẽ xuất phát đến những thành phố khác để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn. Nhưng vì bên trại trẻ mồ côi mời quá nhiệt tình nên rốt cuộc cô vẫn dẹp ngày nghỉ sang một bên, đồng ý đến trại trẻ mồ côi lần nữa để thăm bọn trẻ.
Hôm sau.
Trời quang mây tạnh không một gợn mây.
Hạ Lăng mặc một chiếc đầm màu be, tóc búi hờ, trên cổ tay trắng như ngọc đeo chuỗi hoa dành dành, đến trại trẻ mồ côi trong dáng vẻ đơn giản mà lại xinh đẹp.
Bọn trẻ gặp được cô thì quả nhiên rất vui mừng, vây quanh cười đùa và chụp ảnh cùng cô.