Hạ Lăng nhận ra ông cụ đang ngồi đó là ai.
Thoạt nhìn ông cụ khoảng sáu, bảy mươi tuổi, ông ta mặc quần áo kiểu Trung Quốc màu trắng ngà, đi giày vải khâu tay, trông vẫn rất khoẻ khoắn. Ông ta yên lặng ngồi trên ghế sofa, nhìn cô bằng ánh mắt sâu như hồ nước. Có rất nhiều cấp dưới đứng xung quanh ông ta, đứng gần nhất là cô gái với vẻ ngoài tao nhã, là Tô Đường.
Hạ Lăng yên lặng một lúc, mới nhẹ giọng chào: "Cụ Lệ."
Cô hơi sợ ông cụ này, có lẽ hành trình ở nhà chính nhà họ Lệ quá mức đau đớn.
Ông cụ yên lặng nhìn cô. Nghe Tô Đường nói, cô gái đã từng ly hôn trước mắt này quyến rũ cháu nội ông ta đến thần hồn điên đảo, rốt cuộc cô có tài đức gì? Thoạt nhìn cũng không có nơi nào đặc biệt, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt cũng chỉ được xem là thanh tú mà thôi, không chỉ kém Tô Đường về khí chất và vẻ đẹp, mà ngay cả dung mạo cũng không quyến rũ bằng con nhóc Cố Lâm kia.
Rốt cuộc cô mê hoặc cháu nội ông bằng cách nào?