Hạ Lăng vẫn không tin con mình đã chết, lắc đầu, lẩm bẩm: "Đây không phải sự thật…"
Dì Chu lau nước mắt cho cô: "Bà chủ, cô hãy đối mặt với hiện thực đi, ông chủ cũng rất đau buồn, mấy ngày nay gầy đi nhiều lắm."
Giọng Hạ Lăng khàn đến tột độ: "Tôi muốn gặp nó."
Dì Chu: "Cô nói ngài Bùi sao, bây giờ ngài ấy…"
"Tôi muốn gặp con tôi!" Hạ Lăng tức giận cắt lời bà, bật khóc: "Mang nó đến đây cho tôi nhìn một chút."
"Thi thể của đứa bé kia… rất đáng sợ." Dì Chu khó xử nói: "Ông chủ đã dặn người chụp hình đưa nó đi hỏa táng rồi. Tôi có mang theo tro cốt và di vật của nó đến cho cô đây."
Dì Chu quay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã cầm mấy món đồ vào.
Đúng là di vật của bé cưng, một hộp gỗ nho nhỏ, bên trong chứa tro cốt, một mảnh tã lót rách nát, đúng là mảnh tã mà thằng bé đã mặc trong tiệc mừng trăm ngày tuổi. Còn có một tấm hình, bức ảnh hơi mờ.
Dì Chu giải thích: "Đêm hôm khuya khoắt nên ánh sáng không tốt."