Lòng Bùi Tử Hành nhanh chóng cảm thấy nặng nề, mãi lâu sau mới nói: "Cố gắng giữ lại khả năng sinh con của cô ấy."
Bác sĩ lắc đầu, thầm rất thông cảm với hắn ta. Dù là người đàn ông nào thì lúc nghe được tin vợ không thể tiếp tục mang thai cũng sẽ không vui, chứ đừng nói đến nhân vật có máu mặt như Bùi Tử Hành.
Nhưng số phận chính là số phận, không thể thay đổi được.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng mong anh đừng hy vọng quá nhiều." Bác sĩ nói xong thì rời đi.
Bùi Tử Hành ở phòng bệnh một lúc, Hạ Lăng vẫn hôn mê. Hắn ta hơi hận bản thân quá xúc động. Nếu không phải tối qua hắn ta uống quá nhiều rượu ở bữa tiệc. Nếu không phải hắn ta lời qua tiếng lại cãi nhau với cô. Nếu đứa bé không mất tích... Thì có phải chuyện sẽ không tới mức này không?
Nhưng cô cũng rất đáng hận.
Sao có thể nghi ngờ hắn ta làm mất đứa bé chứ.
"Hạ Lăng, uổng công anh cho phép em nuôi nó lâu như vậy." Hắn ta nhìn cô trên giường bệnh, lạnh lùng nói.