Lúc này bà cụ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải vì bà có thể ở lại mà vui mừng, mà bà phát hiện ra địa vị của Tiểu Lăng trong nhà không thấp, ít nhất không thấp như bà đã nghĩ, vì vậy bà yên tâm hơn nhiều.
Bà nói: "Nếu như cháu không chê một bà lão mù như bà thì bà sẽ ở đây một thời gian, nói chuyện với cháu, cũng tiện cho việc chăm sóc bé cưng." Bà dừng một chút, mỉm cười nói: "Cũng để xem cháu rể thế nào."
Bùi Tử Hành cũng không có gì hay để nhìn.
Trong lòng Hạ Lăng yên lặng nghĩ nhưng trên mặt thì cười khẽ, dặn dì Chu dọn dẹp phòng cho khách.
Dì Lưu ở bên cạnh lải nhải: "Tiểu Lăng, để dì và cha đến đây ở cùng con đi. Bà nội con nhiều tuổi rồi, đi lại không tiện, có dì và cha con cùng chăm sóc. Hơn nữa còn có thể trông con hộ con, hai bà cháu con sao trông được."