Lần này thì Hạ Lăng bị sợ thật sự, bụng còn lẩm nhẩm đau càng khiến cô thấy lo lắng hơn.
Xuất phát từ bản năng, cô biết cô không thể chờ đợi thêm nữa, định bảo tài xế chuẩn bị xe đưa đến Bệnh viện mẹ và bé Hoa Hinh để khám. Cô nén đau, thay quần áo ra ngoài, lần theo cầu thang xuống tầng 1.
Trong phòng khách không có ai, bóng dáng dì Chu loáng thoáng đang bận rộn trong phòng bếp.
Hạ Lăng thầm nghĩ, muốn ra ngoài vẫn nên nói một tiếng với dì Chu, để tránh việc lát nữa bà không tìm thấy cô đâu lại sốt ruột. Cô đi đến phòng bếp, tiếng bước chân rất nhẹ, bước lên mặt thảm dày dặn mềm mại như nhung, giống một chú mèo nhẹ nhàng ưu nhã, lặng yên không một tiếng động.
Lúc lại gần cửa phòng bếp rồi, dì Chu vẫn không phát hiện ra.