Anh ta trái lại khá nhanh ta nhẹn, hiên ngang lẫm liệt phi vào công viên tìm Bùi Tử Hành và Hạ Lăng. Căn cứ trên tinh thần: "Tôi chính là bóng đèn, là bóng đèn, là bóng đèn, nhưng cuộc họp này rất quan trọng mong ông chủ đi họp", anh ta bày tỏ nguyện vọng với Bùi Tử Hành.
Lúc này Bùi Tử Hành mới chợt nhớ ra đúng là chiều nay có việc cần xử lý.
Thật kì lạ, cô có bầu nên ngốc, sao hắn ta cũng ngớ ngẩn theo rồi?
Hắn ta tự đề tỉnh lại mình, ôn tồn dịu dàng nói với cô: "Tiểu Lăng, anh có cuộc họp, buổi tối anh về nhà ăn cơm với em."
Hạ Lăng biết hắn ta rất bận nên đồng ý.
Bùi Tử Hành quay ra nói với cán bộ phụ trách tài vụ kia: "Đi thôi."
Vị quản lý kia đứng im không nhúc nhích, khẽ bảo Bùi Tử Hành: "Cà vạt của ngài…"
Bùi Tử Hành cúi đầu, lúc này mới nhận ra cà vạt của mình hơi lỏng. Lúc nãy đi bộ cùng Tiểu Lăng hơi nóng, hắn ta cởi một nút áo sơ mi, giờ nhìn mới thấy không chỉnh tề.
Như vậy tham gia cuộc họp tài vụ thì không ổn lắm.