Lệ Lôi run tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Tiểu Lăng..." Giọng anh dịu xuống, gần như van xin: "Đi với anh có được không? Xin em, anh không thể không có em..." Giọng anh khàn đến mức không còn nghe thấy gì nữa.
Hốc mắt Hạ Lăng lại bắt đầu ướt át, nước mắt vừa mới ngừng chảy lại bắt đầu tuôn trào, nhưng cô vẫn kiềm chế, lắc đầu: "Lệ Lôi, em không thể đi, em không thể..." Nếu cô đi, lời thề độc đó thật sự ứng nghiệm thì phải làm sao đây? Cô đã sống hai kiếp người rồi, cô tin vào ý trời, sao cô có thể nỡ để người mình yêu sâu đậm nhất phải mạo hiểm chứ? Chi bằng bây giờ cô rời xa anh, rời xa thật xa, nhìn anh sống một đời bình an.
"Anh biết, em là vì muốn cứu anh nên mới đi theo người khác. Bây giờ anh đã không sao rồi, đã bình an đứng trước mặt em rồi, tại sao em không chịu về với anh?!" Lệ Lôi vừa tuyệt vọng vừa bi thương nắm chặt lấy vai cô: "Đế Hoàng trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, thì anh cũng trả nổi! Tiểu Lăng, em trở về đi, trở về đi mà."