Hôm sau Hạ Lăng thức dậy, hai vành mắt thâm quầng, giọng cũng khản đặc.
Cô lảo đảo tới studio của Vệ Thiều Âm để thu âm, nhưng lại bị Vệ Thiều Âm mắng một trận: "Cổ họng cô như vậy thì đổi nghề sớm đi, ra mà bán hàng vỉa hè ấy! Biết hát không thế? Có biết phải bảo vệ bản thân không? Dù cô có năng khiếu hơn nữa thì cái cổ họng của cô cũng không chịu được việc bị cô hành hạ như thế! Đêm qua cô làm gì thế hả? Biết hôm nay phải ghi âm mà cũng không nghỉ ngơi cho thật tốt!"
Hạ Lăng oan quá mà. Rõ ràng hôm qua cô lên giường ngủ từ sớm rồi, việc mất ngủ này không thể trách cô được.
Muốn trách thì phải trách Lệ Lôi. Nếu không phải đêm khuya, cô trằn trọc suốt cả đêm vì nhớ tới anh thì sao mà mất ngủ chứ, mò đi tìm Lạc Lạc nói chuyện phiếm, còn bị lạnh đến cảm mạo chứ?