Trong phòng thay đồ.
Hạ Lăng cởi bộ đồ múa xuống rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Lệ Lôi bước vào, cầm máy sấy lên, sấy tóc cho cô. Mái tóc dài ướt sũng dần trở nên khô ráo trong tay anh, những sợi tóc mềm mại mang theo mùi hương thanh mát thoang thoảng.
Hai người đều rất hưởng thụ thời gian yên bình hiếm có này, mãi lâu vẫn không ai nói gì.
Sấy đến lúc tóc gần khô, Lệ Lôi mới đặt máy sấy xuống, cầm lược chải đầu cho cô: "Được rồi, đi thôi."
Hạ Lăng hỏi anh: "Trước kia anh từng chải cho người khác rồi sao?"
"Ừm, đúng vậy." Trong phút chốc, Lệ Lôi chưa kịp đề phòng.
"Bảo sao, tay nghề rất khá." Hạ Lăng như cười, lại như hừ lạnh, đứng dậy bỏ ra ngoài.
Bạn học Lệ Tiểu Lôi ngẩn người, rồi bỗng hiểu ra điều gì, bèn tức tốc đuổi theo: "Này, Tiểu Lăng, em đừng ghen mà, em nghe anh giải thích đã! Anh chải đầu cho bà nội của anh mà! Là bà nội của anh..."
Giọng nói đau khổ của anh vang vọng trong hành lang.