Nếu anh nói cái này tốt, thì Hạ Lăng quyết định sẽ lấy cái này.
Nhân viên phục vụ gói lại cho bọn họ. Hai người đang định đi thì lại chợt nghe thấy tiếng ồn ào. Giọng một cô gái vừa the thé vừa dồn dập vang lên: "Hôm qua tôi thấy nghiên mực Đoan Khê khắc rồng cuộn hổ ngồi làm bằng đá Lão Khanh vẫn còn cơ mà, sao hôm nay đã bị bán rồi? Lừa nhau đấy hả!"
Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích với cô ta: "Thưa cô Cố, thật sự không lừa cô đâu mà, chúng tôi vừa mới bán xong cách đây năm phút ạ."
"Tôi không tin!" Cô gái kia đẩy nhân viên phục vụ ra rồi xộc vào. Trông thấy Hạ Lăng và Lệ Lôi, cô ta giật mình.
Hạ Lăng cũng giật mình, không ngờ lại là Cố Lâm, thật là trùng hợp.
Cố Lâm giật mình xong thì hung dữ trừng Hạ Lăng, nhưng với Lệ Lôi thì lại gọi ngọt xớt: "Anh Tiểu Lôi, sao anh lại ở đây vậy? Anh chính là người đã mua chiếc nghiên mực Đoan Khê đó à?" Nói rồi, cô ta gạt Hạ Lăng sang một bên, khoác tay Lệ Lôi.