Hạ Anh Lạc cũng đã nhìn thấy tin tức.
Thấy bạn tốt bị vu tội oan uổng như vậy, cô vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, quyết định đi bệnh viện thăm cô ấy một lần nữa.
Kim Linh Nhi không ngờ cô sẽ tới. Cô ấy đang ngồi ngẩn người ở trên giường bệnh, ánh mặt trời dịu dàng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, vẽ nên bóng dáng có phần mỏng manh, gầy yếu của cô ấy. Đôi chân của cô cuộn tròn trên giường bệnh, khuôn mặt vùi vào trong đùi, không hề nhúc nhích.
Hạ Anh Lạc đi đến bên cạnh giường cô và ngồi xuống, khẽ gọi: "Linh Nhi!"
Kim Linh Nhi lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của cô, cuống quýt dụi mắt rồi mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười: "Anh Lạc!"
Hạ Anh Lạc thấy vành mắt của cô ấy hơi đỏ lên, đoán chắc là cô ấy đã khóc, vì thế nhẹ nhàng an ủi: "Tớ cũng đã nhìn thấy tin tức rồi. Bọn họ đều ăn nói vớ vẩn hết, cậu không phải là người như vậy. Linh Nhi, bất kể xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ đứng về phía cậu."