Hai người đều là người thông minh, Vệ Lăng Nam hiểu rõ ý của hắn.
Không có dòng họ nào muốn đối đầu với một kẻ phi nhân loại thần bí, khó lường như Vệ Lăng Nam, dù là Bùi Tử Hành cũng sẽ nhượng bộ trước sự uy hiếp không tiếc thứ gì của anh. Nếu cuối cùng phải nhận thua với bọn họ, chi bằng lợi dụng tình cảm với Hạ Lăng, vậy có thể khiến Lệ Lôi tức tới giậm chân, cớ sao lại không làm?
Vệ Lăng Nam nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Yêu một người lâu như vậy, có cảm thấy đau khổ lắm không?"
Câu hỏi này khiến Bùi Tử Hành hơi ngạc nhiên, hắn thản nhiên nói: "Hình như anh hơi tò mò quá rồi đấy."
Vệ Lăng Nam cũng tự cười giễu: "Cũng phải, tôi không nên hỏi ông." Anh yêu A Lạc lâu như vậy, lâu hơn Bùi Tự Hành nghìn năm vạn năm, cô độc trong thời gian dài đằng đẵng như vậy có thể khiến một người phát điên. Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên mình? Có lẽ chuyện này không nên hỏi một mình Bùi Tử Hành, mà nên hỏi ba vợ của mình thì hơn.