Vệ Lăng Nam nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô thay đổi: "Em không vui à?"
Hạ Anh Lạc nói: "Không phải." Trong đầu cô vẫn lẩn quẩn cuộc đối thoại với mẹ Hạ Lăng hôm đó. Có phải cô nên dũng cảm một lần, không nên so đo chuyện của A Lạc?
Vệ Lăng Nam dịu dàng nói với cô: "Có chuyện gì mà không thể nói với tôi? Bất kể ra sao tôi cũng sẽ ở bên cạnh em, cho đến khi đất cỗi trời hoang."
Đất cỗi trời hoang, danh từ xa xôi biết mấy.
Cô vẫn không kìm được, hỏi lại lần nữa: "Nếu em không phải A Lạc thì sao? Nếu A Lạc của anh trở về thì sao?"
Vệ Lăng Nam nói: "Nếu vậy thì anh vẫn theo em."
Bởi vì em chính là A Lạc.
Vệ Lăng Nam không nói với cô câu nói sau cùng. Ngày ấy, Vệ Thiều Âm mua cho anh ta rất nhiều loại sách yêu đương, sau khi đọc xong, anh ta nhận ra phụ nữ cần phải dỗ dành, vì vậy anh ta quyết định dỗ dành cô, dù sao chuyện cô lo lắng cũng sẽ không bao giờ xảy ra, cứ rầu rĩ hoài làm gì?