Cô mang tâm trạng phức tạp xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất với ông cụ.
Vệ Lăng Nam nằm trên giường ở giữa phòng thí nghiệm, trên người cắm đủ loại ống dẫn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lờ đờ vô hồn, chỉ có hô hấp yếu ớt. Hạ Anh Lạc nhìn anh ta, sự đau nhức như bị kim châu trong lòng bỗng biến thành dao cứa, vậy mà chính cô cũng không rõ tại sao. Như thể người đàn ông trước mắt phải chịu khổ, cô sẽ khó chịu vô cùng. Cô đi qua, gọi khẽ: "Vệ Lăng Nam."
Người đàn ông trên giường không nhìn cô mà nhìn về phía ông cụ phía sau, anh nói bằng giọng suy yếu: "Sao ông lại đưa cô ấy tới đây?"
Vẻ mặt của ông cụ hơi sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Anh làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, cô ấy nên biết mới đúng."
Ánh mắt của Vệ Lăng Nam vẫn ảm đạm như cũ, kiên định nói: "Em ra ngoài đi."
Hạ Anh Lạc nói: "Đã bị ốm đến mức này rồi còn đuổi tôi đi, anh cậy mạnh làm cái gì?"
Vệ Lăng Nam nói: "Em quan tâm đến tôi như vậy từ lúc nào?"